*** CÕI MƠ ***
******612******
Ta mỏi gót lạc vào lối mộng
Bước chân trần ..trời rộng mù khơi
Bơ vơ khuya vắng rã rời
Không nhìn nữa ..cõi đời là ảo ảnh
Ta bịt mắt trở thành mù điếc
Đi giữa trời rất tiếc màng đêm
Lang thang kẻ kiếm người tìm
Rồi vô vọng ..trái tim giờ băng giá
Ta một bóng nhạt nhòa ký ức
Giữa dòng đời tỉnh thức mơ hồ
Nhìn đâu là chốn hư vô
Âm u quạnh vắng ..đáy mồ chờ ta ..
Ta lặng lẻ ..tha ma ngoảnh lại..
Một linh hồn hoang dại ...hao gầy...
Như còn lãng vãng vờn mây
Hãy mau trở lại ..thân đây đang chờ ...
...thơ mộng thường ...
...30..09..16....
LỜI THỤC NỮ
Bức mành liễu treo hoài năm tháng
Cửa cài then gió thoảng ngoài song
Đêm mưa gió lạnh vào lòng
Dáng người thục nữ cô phòng rũ vai
Nhặt trăng rụng bẻ hai mảnh nửa
Một treo lên khung cửa đợi chờ
Nửa kia còn mãi chơ vơ
Phương xa biền biệt bao giờ về đây
Một đêm quạnh canh chầy thao thức
Mảnh tình kia bứt rứt làm sao
Đớn đau ruột héo gan xào
Trăng xa có biết hoa đào rơi rơi
Xuân vừa mản nơi nơi thầm lặng
Trong lồng son oanh chẳng buồn kêu
Xuân lòng vốn đã tiêu điều
Chút xuân sót lại câu Kiều chẳng ngâm
Tay khêu ngọn đèn thơ ngắm rõ
Một chữ "uyên" còn đó mình ên
Chữ "ương" còn mãi lênh đênh
Tình ơi! sao cứ chông chênh thế nầy
Trời chưa tối "sao hôm" đã thấy
Nhìn xa xa rủ mấy hàng cây
Nửa đêm lại thấy "sao cày"
"Sao mai" đã mọc đến ngày thay đêm
Nhớ, thao thức tóc mềm vướng rối
Lược, gương, trâm thôi cũng biếng cài
Sắc nầy trang điểm cho ai
Đẹp chi ai ngắm? ngoài người tình chung?
Là phận nữ tam tùng ghi dạ
Câu ước nguyền vàng đá thệ minh
Kiếp nào cho trọn ba sinh!
Vu qui xuất giá chuyết kinh vẹn tròn
Vui biết mấy lúc còn gặp gở
Cớ chăng gì người nở nhớ quên
Bích Câu cầu nối vào đền...
...Ngọc Sơn hương nguyện dưới nền lưu chân
Hồ gợn sóng nước dâng đầy nước
Chứng cho lời thệ ước sơn minh
Bao phen giử trọn chữ tình
Sao nay nở để linh đinh dòng đời
Nghe chăng giọt lệ trong lời
Câu thơ bóng nguyệt một thời giờ xa
Tình ta ta giử cho ta!
Bao nhiêu năm tháng chưa nhòa ...chàng ơi !
NHU ĐẠO GIA 01-10-16
(2014)
Trăng treo đó sao trời lại tối
Cảnh u buồn đã́ vội đi đâu
Gieo chi một khắc Tình đầu
Rồi đành rũ bỏ để sầu cho ai ..
Nửa trăng ấy không phai đáy nước
Nửa còn đâu gió rước đi rồi
Bên thềm khô héo bờ môi
Ai nào có thấu đơn côi chốn này
Đời thục nữ trời mây thỏa ngắm
Mảnh tình kia xa lắm quên đành
Ta giờ một bóng tàn canh
Với trăng ôm mộng buông mành màng đêm
Xuân đã muộn nhắc thêm sầu não
Xuân đi rồi mấy dạo hoa tàn
Đâu rồi một thuở hồng nhan
Chỉ còn xót lại phủ phàng cay cay
Ngọn đèn ấy gió lay chợt tắt
Tình thơ buồn hiu hắt ngày nào
"Uyên " kia mình đã trót trao
"Ương " đà lỗi nhịp lụy đào chợt tuôn
Trời lại tối" sao hôm" trước ngõ
Ánh trăng già không tỏ vàng lu
"Sao cày" giữa đỉnh sương mù
"Sao mai "chào đón cho dù còn đêm
Chẳng thao thức con tim bổi hổi
Lược trâm cài nào rối hoàng hoa
Trót mang phận liễú quần thoa
Dung nhan kiều diễm mặn mà tặng ai
Là tuyệt sắc mày ngài dáng ngọc
Để triêu đời ..vỏ bọc nữ nhi ...
Nhìn bằng ánh mắt nhu mì
Xuất giá ..mang khổ vu quy ..chim lồng ,.
Ta bảng lãng mênh mông thỏa chí
Nhớ quên nè ..suy nghĩ nặng lòng
Kia trời biển rộng vui không ..?
Nay đùa sơn thủy ..mai vòng triền non..
Ta du nguyệt lối mòn tỏa ngát
Giữa rừng già chim hát véo von
Ngủ say một giấc no tròn
Quên bao mộng mị vẫn còn đâu đây
Và kia nữa trời mây xanh biếc
Vẫn đang chờ tha thiết cùng ta
Đắm say vui chốn ta bà
Bao nhiêu năm tháng vẫn là ...chính ta ...
..MỘNG THƯỜNG ....01..10..16...
Nhìn em dáng ngọc kiêu sa
Nhìn đời mơ mộng nét ngà bên ta
Thỏa lòng một kiếp Ta Bà
Cõi đời là tạm nhưng mà ta yêu
Dinh Dung Pham
Nhìn em dáng ngọc mỹ miều
Làn da trắng mọng yêu kiều giai nhân
Hồn ai chết lặng bâng khuâng
ru câu tình ái ...lâng lâng lòng người ...
MỘNG THƯỜNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét