*** NHÂN GIAN HỮU ÁI ***
***************615**********
Ôi thế giới vô cùng nhỏ bé
Đường chân trời có lẻ đâu đây
Chim kia có cặp đủ bầy
Bậu than hiu quạnh ..bủa quây trĩu hờn ...
Ơi... vũ trụ làm ơn nhỏ lại
Để nhân gian vẫn mãi gần nhau
Suốt đời quấn quít ngọt ngào
Và không rời nữa để đau vương sầu
Sao trái đất một màu mai rủi
Gặp gỡ chi buồn tủi vì xa
Nhớ nhau tha thiết vậy mà
Cõi tình muôn dặm lệ nhòa gối chăn
Duyên không nợ bảo rằng là nghiệp
Nên phải đành chẳng dịp có nhau
Đường xưa lối cũ hôm nào
Chỉ là một giấc chiêm bao qua đời
Thôi luyến tiếc chân trời hoa mộng
Thiên đường này ...đã đóng ..khát khao..
Quên đi lòng chợt nghẹn ngào
Vẫn còn say giấc hôm nào trăng khuya
...thơ mộng thường ...
...05..10..16...
Trong thế giới tình kia lộng lẫy
Ta mài tim hội trẫy trăng rằm
Ước mong giai ngẫu âm thầm
Nhưng trời và đất xa xăm cách ngăn....
Lặng Nhìn
Ta ngẫm thấy băn khoăn trong dạ
Nhìn cuộc đời chẳng thỏa hồn yêu
Đã say đã đắm bao chiều
Một lời ly biệt...muôn điều đắng cay ...hj ..ôi tềnh yêu ..!
MỘNG THƯỜNG
Thì thôi cứ luyện chai tim đấy
Cho hồn yêu chán ngấy tình hờ
Đừng ai cũng thể mộng mơ
Con tim hóa đá khỏi chờ lắm đau
Lặng Nhìn ...
Tim nhỏ bé xuyến xao ngây dại
Bởi chữ tình ngang trái nên sầu
Yêu chi ..chưa nói trọn câu ..
Trở thành ..băng giá ..vì đâu ..hỡi người...
MỘNG THƯỜNG...
Đọc thơ tỷ đầm đìa nước mắt
Lời thơ buồn dạ thắt vì thương
Cũng vì xa cách dặm trường
Yêu nhau mãi để sầu vương tủi buồn....huhuhu
TÙNG LÊ
Sầu trăm mối tình vương chưa thắm
Sợi chỉ hồng sao lắm phủ phàng
Nay đành rẻ thúy chia loan
Sương khuya ướt đẫm ...bàng hoàng ..cõi thơ ...
MỘNG THƯỜNG ...
Yêu đi để vội trăng tàn
Trăng treo đầu ngõ ướt làn mi em
Khi nào trăng đến bên thềm
Anh đưa kiệu đến đón em về nhà
Dinh Dung Pham
Nhanh lên kẻo muộn em già
Làn mi héo úa ..ngọc ngà cũng phai ..
Còn đâu một nét trang đài
Để anh chiêm ngưỡng ...hình hài ..ngây thơ ...hi
MỘNG THƯỜNG...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét