*** GHẾ ĐÁ CÔNG VIÊN ***
********616*****************
Đếm từng hạt ...rơi buồn quạnh quẻ
Công viên chiều vắng vẻ chờ ai
ghế đá lặng lẻ bao ngày
Nằm bên lối cũ đợi bài tình thơ
Mưa đổ mãi ...lá giờ rụng cả
Vàng đất trời như đã hờn cây
Mong gì ...tình đã vơi đầy ..
Hoàng hôn ngã xuống chốn này hoang du
Mưa nặng hạt ...lời ru mấy dạo
Tiếng chim gào gọi bão thê lương
Vọng vang giữa lúc canh trường
Thầm như nhắn bạn mười phương trở về
Mưa đẫm ướt.. não nề lòng khách
Ngang qua thềm chớ trách hờn nhau
Lá rơi trong nổi bạc màu
Chuyển mùa buốt cả ..nghẹn ngào vì mưa ....
...thơ mộng thường ...
....06..10..16....
Giao mùa tái buốt mưa ướt lạnh
Vắng vẻ chiều nay chạnh lòng ta
Từ ngày hai đứa cách xa
Tình đầu một thuở nhạt nhoà lãng quên......
Lặng Lẻ Thầm..
Nỗi buồn ấy không tên mấy bận
Cuộc tình sầu lệ ngấn tàn canh
Mưa khuya ướt đẫm buông mành
Chợt nghe buốt lạnh..sao đành quên nhau ...hehe ..
ai đốp ta ..haha..lặng lẻ Thầm ..ta đốp mi...
..MỘNG THƯỜNG....
Từng chiếc lá, rụng rơi tơi tả.
Khi đông về, xối xả cơn mưa.
Còn đâu cái buổi sớm trưa.
Hai đứa chung đường, đoán đưa nhau về.
Hàng ghế đá, mộng mơ còn đó.
Sao người đành, nỡ bỏ ra đi.
Đông về ai kia nghĩ gì.
Còn ta giữ mãi, một kỳ mộng mơ
VO LAM SON
Ta lặng bước bơ vơ nẽo vắng
Cơn mưa phùng sâu lắng tâm tư
Đường xưa lối cũ rối nhừ
Bởi bao chiếc lá giả từ cành đau
Và hôm ấy lao xao mưa đổ
Lạnh cõi lòng vẫn cố làm vui
Nhìn mưa trong dạ bùi ngùi
Bâng khuâng nuối tiếc ...chôn vùi ..tình ai ...
MỘNG THƯỜNG...
Ghế đá công viên tàn lá đổ.
Ngậm ngùi buồn kỷ niệm cũ trôi qua.
Tình yêu xưa nay còn mãi trong ta.
Ngồi nhớ lại hàng cây xanh thuở ấy.
Mà lòng ta nghe buồn miên man quá.
Lối đi về xào xạc lá vàng rơi.
....Nguyễn Duy Trang
Vẫn chiếc ghế hôm nay ngồi đợi
Cơn mưa chiều như gợi niềm đau
Lá sầu vàng rụng một màu
Con đường nằm đó khát khao bóng người
Vẫn mong mỏi những lời tha thiết
Của hôm nào da diết gởi ai
Mưa dầm ướt lạnh bờ vai
Của người lãng tử ..những ngày tha phương ..
*****
Lối cũ đường xưa đã vắng rồi
Còn đây ghế đá lá vàng thôi
Mưa rơi lạnh buốt vào mỗi tối
Hẹn ướt hôm nào chỉ mình tôi ...
MỘNG THƯỜNG ...
Chia tay thu đông buồn biết mấy.
Thu đi rồi đông thấy bơ vơ.
Nắng vàng còn chút lẳng lơ.
Con đường hò hẹn ngẩn ngơ sắc tàn.
Đông đem lại một màu sương trắng..
Nhóm lửa hồng sưởi ấm tình ta.
Nhớ lại mùa đông đã qua.
Lòng còn luyến tiếc xót xa thuở nào.
Ghế đá phong trần buồn ảo não.
Nhung nhớ ai một dạo đắm say.
Khoảng trời thơ mộng còn đây.
Em đi biệt xứ....
Nơi này hoang vu.
VIET CT
Ta lặng lẻ nhìn thu vàng lá
Giữa dòng đời vội vã ngẩn ngơ
Con đường vắng vẻ như tờ
Nỗi cô đơn ấy ..bây giờ còn ghi
Đông chưa đến kéo ghì ký ức
Hạ xa rồi tìm thức vẫn đây
Mưa buồn tí tách hồn say
Thả vầng nhật nguyệt ..mắt cay cay sầu
Cũng chiếc ghế lần đầu gặp gỡ
Khẽ thì thầm vẫn nhớ từng lời
Bây giờ đếm những hạt rơi
Giọt sa chốn cũ giọt rời biển xanh
MỘNG THƯỜNG..
người xưa
ngày ấy bây giờ!
mù xa hương ngọc...
câu thơ chênh vần
ghế cô độc
đá bâng khuâng
vàng thu mưa xám lá bần thần
đau
“Lá rơi trong nỗi bạc màu
Chuyển mùa buốt cả ..nghẹn ngào vì mưa ....”(thơ Mộng Thường
Bây giờ
Người ấy đã xưa
Xa rừng
Vì bởi cơn mưa tím chiều (VMT)
VŨ MIÊN THẢO
Mưa buồn
Trong nỗi quạnh hiu
Cô đơn
Giết chết những điều
Chờ mong
Kìa ai
Đứng đợi ven sông
Cõi lòng
chợt nhớ mênh mông ráng chiều
Người đi
Bến vắng liêu xiêu
Con thuyền
Nằm đó buồn thiêu đốt lòng
Mỏi mòn
Ai đó biết không
Bơ vơ
Về chốn trời đông lạnh lùng .
Bây giờ
Ngồi ngắm mưa phùng
Gió lùa
Nghe lạnh tận cùng tim gan
Tình xưa
Ngày ấy phủ phàng
Gởi vào
Cơn bão đến chàng dùm ta...hj
MỘNG THƯỜNG
Vần thơ xưa anh viết còn dang dỡ
Mĩm cười đợi em lớn viết cho xong
Hai ba năm rồi em mãi chờ mong
Anh biệt tâm sao thấy em con nít....
Tuyet Loan Nguyen
Xa lâu rồi sao anh vẫn còn thích
Kỷ niệm nào con nít rất đáng yêu
Em ngây thơ trong trắng nét mỹ miều
Là con gái ..làm xiêu lòng ..ai đó....hehe .:-)
MỘNG THƯỜNG
...nghẹn ngào vì mưa.
Hạt nhung nhớ rụng nơi khung cửa
Gói niềm riêng đóm lửa đêm đông
Đừng đem chim sáo sang sông
Vui buồn ai biết sổ lồng bay xa
Ngoctrung Tran...
Sáo bay nhé bóng tà nghiêng tối
Về phương trời mong mỏi uyên ương
Tìm đâu nữa bóng người thương
Chỉ còn nỗi nhớ canh trường ..xót xa ...
MỘNG THƯỜNG ..
Ghế đá buồn mưa rơi lả tả
Chiếc là nào rụng xuống quanh đây
Ngày nào ta vẫn ngất ngây
Bây giờ mưa ướt cơn say rã rời
Pham Dinh Dung
Mưa buốt lạnh tả tơi chiếc lá
Ngoài bầu trời như đã buồn tênh
Nhìn ai lặng lẻ mình ên
Cõi lòng quạnh quẻ trỗi lên cung sầu ...
MỘNG THƯỜNG ..
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét