Mộng Thường Sơn Trang

Chào Bạn Ghé Thăm - Mộng Thương Sơn Trang

Thứ Tư, 5 tháng 10, 2016

CÒN ĐÂY NỬA MẢNH

*** CÒN ĐÂY NỬA MẢNH ***
**************613*************

 Nửa mảnh trăng treo khuyết hững hờ
Còn đây nửa mảnh trói hồn thơ
Mây giăng phủ lối đồi than thở
Liễu rũ mơ màng trĩu ngẩn ngơ

Nửa mảnh hoàng hôn chẳng đợi chờ
Chân trời hạnh phúc chẳng cần mơ
Tâm an , biết đủ , đừng trăn trở ..
Chỉ thế ..đời vui đến bất ngờ....

Nửa mảnh mà thôi sắc rạng ngời
Không cần nửa mảnh để lòng khơi
Mình ta chậm rãi thiêng đường mới
Chớ để hoa tàn ..bướm lã lơi ...

...thơ mộng thường ...
...02..10..16...

Nửa mảnh trăng treo, quá hững hờ.                                      
Để hồn ngây ngất, dạ bâng quơ.                                  
Đêm về cô lẻ, ta còn nhớ.                                    
Hình bóng người thương, sao mịt mờ.                                    

...VO LAM SON ...

Nửa mảnh còn treo ở chân trời
Ru hồn bảng lãng phía trùng khơi
Ngày nao dệt mộng xa tầm với
Nửa tỉnh nửa mê ..nấc nghẹn lời ...

...MỘNG THƯỜNG ...

Tím cả hoàng hôn tím cả đời
Mây chiều khuất nẽo tím chợt rơi
Lang thang mỏi mệt đau vời vợi
Tím cả tình nhau phía chân trời ..hj

....MỘNG THƯỜNG...

Giờ đây người đã quá ơ hờ
Đã mất từ đây ước nguyện thơ
Mãi tiếc cuộc tình sầu dang dở
Để lòng chua xót đến ngu ngơ
*-*
Vì ai đêm trắng mãi mong chờ
Thổn thức canh tàn ảo ảnh mơ
Đôi lưá ngậm nguì duyên cách trở
Đời đem giông bão có đâu ngờ

Lam Nguyen

Rẽ lối giờ đây cách biệt rồi
Không còn mộng mị chỉ mình tôi
Cô đơn quạnh vắng vào mỗi tối
Nẽo ái từ đây vĩnh biệt thôi

Chẳng nhớ vì ai đã hững hờ
Còn đây nửa mảnh khúc tình thơ
Cho nhau kỷ niệm nào duyên nợ
Vạn dặm đành lìa rẻ lối mơ ...

****

Nửa  khép đi thôi cũng trăng tàn
Nửa còn khắc khoải chốn trời hoang
Nửa buông gối chiếc đời xao lãng
Nửa đã âm thầm kiếp dở dang  ...

*****

Chỉ còn đượm chút dư âm
Bâng khuâng nuối tiếc cõi tâm thêm sầu
Xuân phai tóc nhạt đỉnh đầu
Chữ tình héo úa còn đâu ..hỡi người ...

MỘNG THƯỜNG....

Ánh trăng lơ lửng với...sao trời
Lời tơ thánh thót cứ buông lơi
Cho hồn thi sĩ....treo đầu núi...
Gác một nốt si...giữa lưng đồi!

.........TRẦN KÍCH...

Một khúc tơ lòng gởi gió mây
Trăng treo đỉnh núi nét hao gầy
Sao khuya chợt lóe sầu biết mấy
Quạnh quẻ tàn canh ..cũng vơi đầy ...

...MỘNG THƯỜNG...

Nưả mảnh tàn trăng vẫn sáng ngời
Nưả đời phiêu lãng chí ngàn khơi
Nưả hồn tha thiết chân trời mới
Nưả tiếng yêu thương chẳng mở lời.

..LAM NGUYEN...

Nửa tiếng yêu thương rạn đứt rời
Nửa còn dang dở giữa trùng khơi
Nửa yêu không trọn đau vời vợi
Nửa khóc đêm tàn hỡi người ơiiiiiii

...MỘNG THƯỜNG ...

Một vầng nguyệt khuyết lạnh chơi vơi
Một khối sầu bi đến rã rời
Một phút xa nhau rồi ly biệt
Môt lần dang dở hận muôn đời

LAM NGUYÊN...

Một phúc xa rời nỗi đớn đau
Một lời yêu thương nỗi nghẹn ngào
Một vầng nhật nguyệt trong mờ ảo
Một tiếng tiêu buồn mãi xuyến xao .

...MỘNG THƯỜNG...




Nửa mảnh trang tàn nhớ người ơi
Đêm nay gió lạnh đến hững hờ
Anh ngồi theo trăng cùng khói thuốc
Để biết đêm về trăng đơn côi

Dinh Dung Pham

Một bóng trăng tàn giữa trùng khơi
Rồi kia cũng khuyết ở lưng trời
Hoài mong cũng thế  thôi đừng đợi
Quạnh quẻ canh trường lắm bậu ơiiiiiii

MỘNG THƯỜNG ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét