Mộng Thường Sơn Trang

Chào Bạn Ghé Thăm - Mộng Thương Sơn Trang

Thứ Năm, 17 tháng 11, 2016

BÀI SÁM TRỤC TÙNG LÊ

※※※ BÀI SÁM TRỤC TÙNG LÊ※※※
....thơ vui mời chém ....vì TÙNG LÊ thất lạc huhu
... song thất lục bát...

TÙNG LÊ hỡi hãy mau trở lại
Thiếp nhớ chàng hoang dại ngẩn ngơ
Hoa tàn rụng cả vườn thơ
Nét tương tư ấy ..đến giờ còn mang ....

※※※
Thất ngôn

Nhớ lắm TÙNG LÊ có biết chăng
Ngày thì vội ngủ ..tối quên ăn
Tâm tư thấp thỏm lòng đau quặn
Chẳng họa thơ tình chỉ ngắm trăng ..hj

Bớ hỡi TÙNG LÊ hãy trở về
Vườn thơ của mộng vẫn đam mê
Chờ huynh chém gió ...mau đừng trể
Muội giận đây nè ...cứ cà kê ....hít ...

※※※※
 Bát ngôn

Đã mấy trăng rồi tùng có biết không ?
Hải âu bay lượn trăm vòng có dư
Từ nam ra bắc mỏi cánh mệt đừ
TÙNG LÊ biệt dạng ..dường như vô hình ..hít ...!

※※※※
 Lục bát

Vườn thơ nay vắng bóng tùng
Cây rụng trụi lá bão bùng khắp nơi
Cảm xúc nghẹn đắng rối bời
Nửa hồn còn lại rong chơi chốn nào
TÙNG LÊ quay gót về mau
Kẻo hồn thơ mất nghẹn ngào thế gian
Nếu tùng còn mãi lang thang
Vườn thơ đóng cửa ..thì càng gay go ....hít hít....

....MỘNG THƯỜNG...
...15..11...16,....

Ta hiển hiện bảo ta thất lạc
Lại trách ta bội bạc là sao
Hải Âu dù có bay cao
Bay đi bay mãi lúc nào mỏi nha,,,,hihi

,,,,,,,,,,,,,,,,,,,

Song thất lục bát,,,,.

Vườn thơ héo cây khô trụi lá
Mưa đầy trời lại cả bão giông
Vườn thơ vắng khách má hồng
Cây khô sầu héo,,gió giông mặc lòng,,,

Nay gặp khách má hồng chăm chút
Và vườn thơ lại vụt xanh tươi
Thông reo vi vút giữa trời
Cây khô sẽ lại đâm chồi lộc xanh,,,

Thất ngôn,,,
Người buồn chỉ có đứng nhìn trăng
Lòng ta chỉ mãi ngóng chị hằng
Thổn thức trong lòng sao quạnh vắng,,,,,
Tri âm chẳng thấy,,biết hay chăng".?

Bát ngôn,,,,,,
Người sao nỡ vô tình người có biết
Vắng tri âm như cách biệt nghìn trùng
Thiếu vắng người ta nghĩ ngợi lung tung,,,
Như nắng hạn khô cây Tùng sầu héo,,

Người sao nỡ đăng bài còn trách khéo
Gọi tên ta còn leo lẻo cái mồm
Kết bạn rồi người rũ bỏ sạch trơn,,
Trách ta kẻ vô tình bội bạc,,,,hức,,,,,

Lục chén,,,,,

Vắng trăng thì đã có sao
Vắng Tùng Lê có lẽ nào vắng thơ
Người buồn ta dạ thẫn thờ
Vườn hoang tàn tạ xác xơ héo mòn

Đêm nằm nghe tiếng nỉ non
Dế kia thổn thức véo von trỗi sầu
Tri âm tri kỷ ở đâu
Có nghe ta trổi khúc sầu tương tư,,,
Híc híc híc

..TÙNG LÊ...

Kkkk lộ rồi một nét anh tài....hít
Tưởng đâu mất dạng không ngày hồi âm ...hít

...SÓNG THẦN LỤC BÁT ..?...

Đứng trước mặt dường như không thấy
Cứ làm ngơ phải lẫy mới chừa
TÙNG LÊ ra vẻ khó ưa
HẢI ÂU bay lượn ...nắng mưa rất buồn ....

Vườn thơ ướt mưa tuôn tầm tả
Gió rì rào lạnh giá không gian
Tình thơ lưu lạc mây ngàn
Để cho TÙNG bách lang thang mặc lòng ...

Đứng sừng sửng mà không thèm ngó
Cây vẫn xanh thảm cỏ mượt mà
Vườn thơ cũng sẽ đơm hoa
Nếu người đi mãi ..Chắc là héo khô ...hít ...

☆☆☆☆☆

... THẤT HỨA.....

Chẳng biết vì sao  Lạc lối về
Đường dài vạn nẽo dặm sơn khê
Tri âm khuất dạng buồn lòng thế
Uất nghẹn người sao mãi đắm mê

☆☆☆☆

 ...BÁT NÔN

Sao vội nói những lời nhiều chua chát
HẢI ÂU bay lượn hát để người nghe
Khoanh tay mặt hất ..ngồi đó im re
HẢI ÂU câm hận ...chẳng dè người dưng ...

Buồn cho phần số mắt rưng đẫm lệ
Gặp tri âm sao quá tệ nên nên rầu
Đêm nằm ruột rối ngủ suốt canh thâu
Ngày ăn tám bữa có ngầu hay không ..???

Ta hủy bỏ mà nỗi lòng tan nát
Cớ sao người mê HẠC nỡ quên đành
HẢI ÂU buồn nên ngồi ngắm trăng thanh
Ôi chú cuội cũng buông mành ngồi đó...hít

☆☆☆☆

 ...LỤC CHÉN...

Vắng trăng vườn cũng héo hon
Vắng tùng thơ cũng nỉ non hơi sầu
Lạc loài bay bỗng quá lâu
Vườn thơ quạnh vắng ..chẳng câu vui đùa

Véo von chim hót trong mưa
Lòng nghe giá lạnh như vừa lập đông
Thơ buồn người có biết không ..?
Bởi ai đó chém ...mới mong được cười...

Mấy nay trong dạ rất lười
Cảm xúc đi vắng ...nét tươi héo mòn
Nửa vần thơ gởi triền sông
Nửa kia rớt biển ...chẳng mong dạt dào ..hức hức ...

Xin mời  bằng hữu của Âu
Nay đã trở lại nỗi sầu cũng vơi ..hít
Thơ chém nay sẽ lên đời
Cùng nhau hò hét vui chơi thỏa lòng ...hem

....MỘNG THƯỜNG....

Hề hề,,,,
THẤT THÂN,,,LỤC VẤN,,,,.,

Hải Âu muội thay hình đổi dạng,,,
Như hồ ly vóc dáng thướt tha,,,
Khuôn trăng nét Ngọc dáng ngà,,,,
Muội làm sao xuyến lòng ta mất rồi,,,

Ta tìm muội đứng ngồi trông ngóng
Cơm biếng ăn thơ hỏng chẳng thành
Nhủ lòng,,thầm với trời xanh,,,
Ta tìm thấy muội ,,,kết thành phu thê,,,

Sao muội nỡ chuyển nghề,,,đổi chỗ,,,
Để lòng ta sóng vỗ,,,miên man....
Mắt rưng khoé lệ ướt tràn,,,
Khăn bông thấm ướt,,,dùng hàng Thái Lan,,,,,

Thế mà cũng còn chưa thấm hết,,
Hai tay ta cứ quệt liên hồi,,,,
Xoong nồi thau chậu muội ơi..
Đem ra hứng cứ như trời đang mưa,,,,,,

THẤT THẦN,,,,,

Muội ở nơi nào có biết không
Đêm nghe tiếng nhạc trỗi tơ lòng
Năm canh trằn trọc không tròn giấc
Chỉ thấy tim mình nỗi nhớ mong,,,,

BÁT VĂN,,,,,

Muội còn nhớ ngày đôi mình trúng ,,,gió,,,
Kỷ niệm xưa hãy còn đó muội à,,,
Muội bảo đôi mình dù có cách xa,,,,
Vẫn vẹn nguyên tình mặn mà sau trước,,,

Rồi muội bỏ huynh muội lên miền ngược
Huynh ở quê nhà,,thấm đượm buồn đau,,
Như lá cây khô héo úa nát nhàu
Câu thơ cũng vương đâu đánh mất,,,

Muội biết không ta như người hành khất,
Giữa ngã ba đường,,,chẳng giám nhìn ai
Giờ muội khác xưa vóc dáng hình hài,,
Nét đẹp kiêu sa,,châm cài lược dắt,,,
Gặp muội đây rồi huynh đành nín bặt
Sợ muội phũ phàng,, nói bắt người sang,,,híc híc,,,,

SÁU CHÉN,,,,,

Người đi anh nhớ anh mong
Người về anh thấy trong lòng ngẩn ngơ,
Người đi trăng bỗng nhiên mờ,,,
Bao câu nghẹn lại lời thơ chợt dừng,,

Chi âm đâu phải người dưng,,,
Chỉ mong gần mãi để đừng cách xa,,
Ước gì chung cửa chung nhà,,
Chung câu gọi mẹ gọi cha gọi mình,,,

Giữ câu ước nguyện đinh linh,,,
Vườn thơ kia mãi có mình có ta,,,
Chi âm chi kỷ mặn mà,,,,
Lời thơ quện chặt,,như là dính ,,,keo,,,hihi,,

....TÙNG LÊ ....

Haha ...

THẤT THẦN LỤC BÁI...

ÂU diễm  tuyệt nào đâu có khác
Lời thơ tình ướt át như xưa
Ngồi buồn trong những đêm mưa
Vầng trăng ước hẹn chợt thưa ít nhiều ...

Thôi đừng nói hẩm hiu hai tháng
Người rong chơi lai láng gà tơ
Nhủ lòng quyết sẽ làm ngơ
Không thèm nói chuyện hững hờ ..xù luôn..

Mặt thấy ghét nên buồn bỏ xứ
Chẳng đổi nghề ..tình tự thơ đời
Nghẹn ngào thở chẳng ra hơi
Lòng nghe mặn đắng rả rời tứ chi

Buồn ăn mãi mập đi không nổi
Viết thơ tình trăm mối u sầu
Đêm nằm thổn thức dòng châu
Tràn ra như suối bắt cầu để qua....

THẤT THIỆT ...

Muội ở nơi nào huynh biết chi
Quên lâu có khỏe hỏi làm gì
Đêm nằm khóc kể mà không nghĩ
Gặp chẳng cưng chìu ..ghét mới đi ...hjhj

....BÁT NGÁT ...

Muội còn nhớ ngày mình còn đi học
Huynh trèo lên cây hái cóc và me
Muối ớt cay nước mắt chảy ..khóc nhè ..
Bắt đền nữa những que kem ngọt lịm

Muội thích lắm những cánh hoa màu tím
Huynh lội sông mãi tìm kiếm lục bình
Đem cài lên tóc ôi... quả thật xinh ..
Tuổi thơ ấy  lung linh và thơ mộng

Nay ngẫm lại giữa dòng đời dậy sóng
Tiếng yêu xưa  như cháy bỏng tình thơ
Bướm kia say lượn  những đóa mười giờ
Nên nào biết khúc tình thơ lạc lối ...

...SÁU  CHÉN .....

Dệt chi khúc nhạc lâm ly
Để rồi luyến tiếc những gì chờ mong
Say chi để rối tơ lòng
Biển tình là cõi mênh mông đắm chìm

Hải âu tung cánh là chim
Lượn ngoài con sóng con tim quạnh sầu
Cuộc đời nhiều lắm bể dâu
Vườn thơ say khước ...qua cầu gió bay ..

Tình anh đã đượm tháng ngày
Dệt̀ câu tình ái chốn này xuyến xao
Những lời nhung lụa ngọt ngào
Quyện vào mây gió ...khắc vào tim gan ..híthít

....MỘNG THƯỜNG....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét