___ GA CHIỀU ___
Kia ga vắng hoàng hôn phủ xuống
Đón canh tà ..đêm muộn dần trôi
Nhớ ngày sánh bước chung đôi
Vòng tay xiết nhẹ bờ môi ấm nồng
Tàu rẽ lối hoài mong trở lại
Biệt nơi nào ngang trái riêng mang
Vì đâu duyên phận bẻ bàng
Chỉ là ga nhỏ ...vội vàng lướt qua ...
Không gian lạnh mình ta đếm bước
Buốt giá nào để xướt con tim
Đơn côi ôm trọn nỗi niềm
Dõi theo bóng nhạn ...lòng thêm chạnh lòng ...
Đường rây cũ ...hàng phong đứng đợi ..
Chiếc lá sầu mệt mỏi rụng rơi
Phủ phàng nén chặt lệ đời
Ru tình ngủ giấc ..tuyệt vời thiên thu ...
....MỘNG THƯỜNG..
....29...10..16...sr 8..
Vì đâu duyên phận bé bàng
Vì ta tất cả nên nàng xa ta
Phạm Thuấn
Vì ai ..vắng mấy trăng qua
Vì ai ..lệ đổ nhạt nhòa thâu canh
Vì ai..khép cửa buông mành
Vì ai ....có phải vì anh ...nàng buồn ..hj
...MỘNG THƯỜNG....
vì anh em mới làm thơ
vì anh em mới ngẩn ngơ thế này
vì anh cuộc sống đổi thay
vì anh em thấy lòng này biết yêu
Tiến Quang
Vì anh ..em mới buồn hiu
Vì anh ..em đã sớm chiều đợi mong
Vì anh ..đau xót cõi lòng
Vì anh ...suốt mấy năm ròng lệ rơi ...hjjj..
...MỘNG THƯỜNG...
TRỞ LẠI GA CHIỀU
Hai đường ray sắt chạy song song
Sương rụng chiều đông thấm hơi đồng
Rừng phong là đỗ buồn mông quạnh
Nhàn nhạt màu phai dõi mắt trông
Ga nhỏ bây giờ đứng nhớ nhau
Gió thổi từng cơn đợi con tàu
Viễn khách bâng khuâng lòng trống vắng
Bàng bạc không gian tối sậm màu
Xuân trước tiến đưa bến ga nầy
Gió đông đùn đẩy thổi áng mây
Tay rời tay, cố lê chân bước
Cỏi tàu rủ gọi lê vơi đẩy
Tất nắng hoàng hôn dạ nhuộm sầu
Đèn đêm vàng vọt trắng canh thâu
Bóng lẻ mở dần giờ chia biệt
Đường về nghiêng ngả ánh mắt sâu
Tàu trở lại ga chiều lạnh lùng
Hoảng hôn phủ bóng buổi tàn đông
Ngưòi về đông hêt rồi xuân đến
Ngưòi của xuân xưa có biết không?
30-10-16
..Nguyen Tam Ca...
....GA VẮNG...
Rẽ lối giờ đây vắng bóng tàu
Nhìn ga lạnh lẽo khiến lòng đau
Sương khuya rét mướt trời giông bão
có phải chờ đâu ...cũng bạc màu ...
Ga nhỏ mà thôi ..bởi lướt qua ..
Thu đi vội vã giữa canh tà
Hoàng hôn chợt tắt trời băng giá
Trĩu nặng ..tâm hồn mấy độ xa...
Thu đã tàn rồi đã rất lâu
Chiều buông gió thoảng nước qua cầu
Đông sang buốt dạ ai nào thấu
Cõi vắng u buồn ..bởi vì đâu ..
Nắng ngã canh tà nhuộm lá rơi
Hàng cây đứng đợi mấy năm trời
Buồn trông bóng nhạn đau vời vợi
Nỗi nhớ đong đầy chốn biển khơi
Trở lại ga chiều thấy quạnh đơn
Đường rây vắng lặng trắng mây vờn
Chim bay mỏi cánh lòng đau đớn
Thấy cảnh điều hiu ...lắm dỗi hờn ...
....MỘNG THƯỜNG....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét