Mộng Thường Sơn Trang

Chào Bạn Ghé Thăm - Mộng Thương Sơn Trang

Thứ Năm, 17 tháng 11, 2016

TƯƠNG TƯ KHÚC ...TRƯƠNG CHI & MỴ NƯƠNG

※※※ TƯƠNG TƯ KHÚC ※※※
— CHUYỆN TRƯƠNG CHI & MỴ NƯƠNG —

Hoàng hôn phủ trường giang lặng lẻ
Tiếng tiêu buồn của kẻ lái đò
Quạnh tàn trên chiếc xuồng mo
Một đời phiêu bạt ...hẹn hò thêm đau...

Đêm dạo khúc nghẹn ngào bi thiết
Nàng tương tư ôm riết bóng hình
Ngỡ rằng TRƯƠNG rất thư sinh
Đẹp trai như phút trữ tình đã gieo

Xuồng trôi dạt phận nghèo nào dám
Chốn khuê phòng nàng cảm sầu vương
xót xa cho phận má hường
Vì đâu cách trở ..tình trường thế gian

Chàng mặc cảm cơ hàn tiều tụy
Tiếng tiêu sầu bi lụy gởi nàng
Bay vèo đến tận cung loan
Quên ăn mất ngủ mơ màng gối chăn

Nàng câm nín dưới trăng ngóng đợi
Người biệt đâu vời vợi ...mờ sương
Ảo ảnh phai nhạt phấn hương
Tình nàng như đã ..gởi thương ít nhiều

Tương tư khúc cô liêu bến vắng
Trao đến chàng trĩu nặng con thuyền
Trách ai rẻ thúy chia quyên
Mong ngày hội ngộ ..tình riêng sum vầy ...

Ôi thảng thốt ...trời mây đối diện
Thất vọng nào đưa tiễn cuộc tình
Còn đâu dáng ngọc băng trinh
Còn đâu một thuở ...thân hình héo hon....

Rồi một kiếp mỏi mòn vì nhớ
Xong cuộc tình than thở thâu canh
Có nhau đau khổ cũng đành
Yêu trong mộng mị buông mành tương tiêu

NƯƠNG chẳng tỉnh vì yêu gã lái
CHI thân tàn áo vải hết duyên
Nàng đành ôm trọn ưu phiền
Chôn vùi số phận ..huỳnh tuyền kiếp sau..

Ôi câu chuyện nghe sao nghẹn đắng
Hỡi cuộc đời mãi nặng tình thương
Đừng yêu như MỴ  với TRƯƠNG
đớn đau thể xác thiên đường ái ân....

...MỘNG THƯỜNG...
..15...11...16.....

Truyền thuyết kể Trương Chi nghèo khó
Kế sinh nhai đò dọc cơ Hàn,,
Tiêu buồn cất tiếng miên man,,,
Mặt sông trải ánh trăng vàng lung linh,,,

Nhưng vốn dĩ dáng hình chẳng đẹp,,,
Lại có tài,,bù nét,,thu ba
Món Mà Trương khoái nhất là
Tiêu buồn,,trỗi khúc hoan ca sớm chiều

Mị Nương dáng yêu kiều tha thướt
Nét băng trinh thắm đượm điểm tô,,
Lầu son tọa cạnh bên hồ,,,
Lấy trăng làm bạn túi thơ bên mình,,,,,

Trời xanh khéo sợi tình,,mang buộc,,,
Đem Trương Chi lạc bước sông hồ,,,,
Tiêu buồn phổ nhạc vào thơ,,
Mị Nương nghe,,được thẫn thờ,,ngất ngây,,,,

Rồi nàng cứ đêm ngày tơ tưởng
Tiếng tiêu buồn,,âm hưởng ngọt ngào,,
Thân hình vàng vọt xanh xao
Còn đâu nét đẹp thuở nào,,ngất ngây,,,

Quan tể tướng triệu ngay thầy thuốc
Chỉ cầu mong chữa được bệnh tình,,
Nghe lời thầy phán thất kinh,,
Mị Nương mắc bệnh trong mình,,,tương tư,,,

Hỏi con chỉ ậm ừ dấu diếm,,,
Lo cho con bệnh hiểm mắc vào,,
Lời hay ý đẹp ngọt ngào,,,
Thích ai dù có thế nào cũng ưng

Cô con gái ngập ngừng bày tỏ,,
Kể với cha để rõ nguồn cơn
Tiếng tiêu ai oán dỗi hờn
Con tim rung động,,thiệt hơn tỏ bày,,,

Tể tướng lệnh tìm ngay người đến,,
Để thuyền tình cập bến yêu thương,,
Hình dong nàng được tỏ tường,,
Con tim chứa đựng yêu thương lụi tàn,,,

Ông tơ khéo đa đoan trói buộc,,
Cho chàng Trương nhìn được Mị Nương
Thướt tha nguyệt thẹn hoa nhường,,
Thế rồi đến lượt chàng Trương ,,,cảm nàng,,

Đêm ngày ước phòng Loan chung gối,,
Mà người thương vời vợi cách xa
Trương Chi ngắn số băng hà,,,,
Chết đi rồi hoá thành ra,,,cây,,sầu,,,,

Tiêu buồn giờ chẳng thấy đâu..
Để thương để nhớ để sầu lòng ai,,,,,,,
Hức hức,,,,,

...TÙNG LÊ....

Trương chi hỡi lòng ta thổn thức
Bao canh chầy ray rức tiếng tiêu
Thả hồn theo những cánh diều
Gởi bao thương nhớ ..cô liêu chốn này

Chàng có biết thiếp đây mong đợi
Ngày tao phùng vì bởi đã yêu
Nguyệt lầu ngóng đã bao chiều
Hao gầy dáng liễu ...mỹ miều còn đâu ...

Chàng ngân khúc u sầu ảo não
Lòng thiếp buồn mấy dạo thiết tha
Làm sao giấu được mắt cha
Bởi lâm trọng bệnh ...xót xa ...thân nầy ..

Chắc kiếp trước rồng mây chưa thỏa
Để lai sinh đày đọa chúng mình
Để cho thân thế ..bất vinh ..
Kèm theo dung mạo ...thân hình khó coi ..

Gieo trắc trở gặp rồi tan vỡ
Giấc mộng nào vội nhớ vội thương
Còn đâu nguyệt thẹn hoa nhường
Còn đâu nhung lụa thiên đường dệt xong

Thôi tan nát cõi lòng hai trẻ
Người ôm sầu chẳng nhẹ xuống thuyền
Tương tư phải khách thuyền quyên
Rồi ôm tâm sự về miền hư vô ...

Nàng nức nỡ điểm tô quên cả
Tiếng tiêu buồn nghiệt ngã không còn
Tách trà nơi chốn cung son
Hiện lên hình bóng mỏi mòn trương chi..

Giọt lệ đắng vô tri vụn nát
Bóng hình xưa phai nhạt xa dần
Tình kia tựa áng phù vân
Như sương như khói đến gần chợt tan..

Xong rồi kiếp hồng nhan bạc mệnh
Bạc chữ tình không đến cùng nhau
Để cho hai kẻ khát khao
Để ôm nuối tiếc nghẹn ngào ...trần gian..

Thôi một kiếp lỡ làng duyên số
Hẹn lai sinh hội ngộ làm chim
Chỉ cần hai nửa con tim
Là yêu trọn kiếp nỗi niềm không cay

Làm người khổ ..thân này đẹp sấu ..
Nào sang hèn có thấu cao sanh
Làm sao hợp được yến oanh
Làm sao có thể trở thành một đôi

Nhìn lại cảnh bờ môi mặn đắng
Hỡi người đời hãy lắng tâm tư
Đừng yêu cho dạ rối nhừ
Như TRƯƠNG với MỴ là hư cuộc đời ...hít hít ..hít..

Xong rồi một kiếp hồng nhan
Lỡ rồi một kiếp bẻ bàng duyên nhau ..

.....MỘNG THƯỜNG....

Mị Nương hỡi nàng đâu hiểu được
Trái tim yêu đã thuộc về nàng
Ta đâu còn muốn rẽ ngang
Đành ôm sầu khổ bẽ bàng mình ta,,,

Trách trời cao cùng là lão nguyệt
Để tơ lòng vướng kiếp phù vân,,
Làm cho vương vấn bụi trần,,
Chia Loan rẽ Thuý chẳng gần được nhau,,

Ta trách thói cơ cầu nhân thế
Trách lòng người bãi bể nương dâu
Gieo chi ai oán u sầu
Trái ngang hứng chịu tủi sầu phải mang,,,

Ta cũng trách sao nàng lại thế,,
Yêu thương chi nỡ để,,ta sầu,,,
Thà rằng mình chẳng gặp nhau,,,
Lời thương nàng để qua cầu gió bay,,,

Ta hận nỗi thân này hèn kém
Không cao sang,,nghĩ thẹn với đời,,,
Nàng không thương cũng phải thôi,,
Ngàn xưa vẫn vậy thói đời bạc đen,,,

Cha mẹ sinh thân hèn xem trọng
Chữ cù lao dưỡng dục mong đền
Cam đành lỗi đạo người trên,,
Thân hèn mang bệnh về miền tây phương

Chuyện chàng Trương mãi còn vương,,
Mấy ai tránh được tình trường xưa nay,,
Thủy trung giữ chọn lòng này,,
Nam thanh nữ tú,,đêm ngày khắc ghi,,
Ở ăn có nghĩa có nghì,,
Tấm lòng xem trọng đừng vì hình dong,,,,,

...TÙNG LÊ....

Cầu gẩy nhịp kiếp này lỗi hẹn
Không cùng nhau hổ thẹn với lòng
Còn gì đâu nữa mà mong
Môn đăng hộ đối ...cách sông chẳng đò...

Cao sanh hỡi sao cho hội ngộ
Để đau lòng ..giông tố ngang đời..
Giọt sầu ướt đẫm tuôn rơi
Vì đâu dang dỡ ..nặng lời thế gian..

Bởi số phận của chàng sấu xí
Nên cam lòng mất MỴ kiếp này
Lai sinh thỏa mộng rồng mây
Nguyện thay đổi cảnh xuống đây sum vầy

Làm chim nhé sẽ bay bốn biển
Sẽ không còn sợ miệng thế gian
Sấu đẹp mặc kệ nào màng
Uyên ương xây tổ ..lầu vàng của nhau

Nỗi oan uất nghẹn ngào ai thấu
Trái tim đau hỏi bậu biết nào
Lỡ thuyền lỡ bến chênh chao
Lỡ thầm nhung nhớ lỡ trao chữ tình

Duyên không trọn chúng mình trắc trở
Cũng cam đành chẳng nợ lìa xa
Còn đâu nét ngọc kiêu sa
Còn đâu nhung lụa ..chỉ là hư vô ..

Ôi ảo ảnh nấm mồ chôn chặc
Mối tình buồn dạ thắt tim say
Xong rồi một kiếp đọa đày
Oan tình không trả kiếp này ..thiên thu...hít hít ...

...MỘNG THƯỜNG....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét