※※※ ĐÔNG LẶNG LẺ ※※※
Đông đã đến dường như là thế
Giá rét này dành để riêng ta
Thắm dần buốt cả gót ngà
Ngoài kia nắng đã nhạt nhòa niềm đau
Bao cảnh vật xuyến xao thầm hiểu
Một bầu trời chỉ thiếu niềm tin
Bóng tà lặng lẻ dần in
Thời gian như đã tội tình hờn ghen
Ôi ..dáng ngọc thân quen một thuở
Giờ hao gầy chữ nợ trần gian
Trốn đâu để thoát bẻ bàng
Trầm luân ngậm cả muôn vàn đắng cay
Ta mỏi bước như say như tỉnh
Nhìn chân trời bịn rịn hoài mơ
Tuyết giăng cô tịch thẩn thờ
Phủ lên ..lạnh cả ...hồn thơ của đời ...
...MT...
...05..12..16...
Bên song cửa buông rèm năm tháng
Tiết đông phong thỉnh thoảng phất vào
Gió lùa hoa lá xạt xào
Niềm sầu cô quạnh biết chừng nào nguôi?
Nổi sâu kín người ôi có thấu
Giữa chợ đời bặt dấu niềm tin
Nhân gian có bẩy nhiêu tình
Mà tri kỷ mãi lặng thinh bặt tiếng
Bên thềm trúc liu lo oanh yến
Xuân sắp về đã tiễn thu đi
Buồn vương vóc ngọc mà chi
Xuân qua, xuân lại, xuân thì còn không?
Khuê trung đó sầu, lòng thôi khép
Để tình xuân tươi đẹp vào nhà
Thơ ngân hòa tiếng chim ca
Ôi kìa! Ngoài ngỏ bóng tà tà dương.
...TAM CA...
ÔI phận liễu ven đường ủ rũ
Buổi nắng tà đã ngủ chờ sương
Én chao than thở canh trường
Hoàng hôn chợt đến như vương tủi sầu
Đông đã đến vì đâu chẳng biết
Cứ âm thầm cách biệt với đời
Nào hay cảnh vật muôn nơi
Sáng nay đi dạo ngỏ lời chào đông
Chàng đã ghé bên sông mấy dạo
Ta nào hay cứ bảo chưa về
Hay là ...còn bận rủ rê ...
Nàng xuân ..vãng cảnh ..cận kề mới vui...
Ta còn giận nào ngui ..vì trể ...
Để ta chờ như thế mỏi mòn
Dung nhan ..giờ đã héo hon
Nỗi mong đợi ấy ...Không còn đông ơi ....
...MỘNG THƯỜNG..
TUYẾT GIĂNG CÔ TỊCH THẪN THỜ.
PHỦ LÊN...LẠNH CẢ..HỒN THƠ CỦA ĐỜI..(Thơ Hài âu).
Tuyết lạnh lẽo,dày đặc trên nỗi nhớ.
Giăng kin hoài,khoảng trời ở trong tâm.
Cô liêu hiu hắt cõi trần.
Tịch tiêu mù mịt phù vân xa mờ.
Thẩn tha ấy,đừng có mơ với mộng.
Thờ ơ tình một khoảng trống xa sôi.
Phủ mờ ngập lối trên đời.
Lên bao số phận ở nơi cõi trần.
Lạnh buốt giá,những nghĩa ân từng trải.
Cả nỗi buồn,cứ mãi mãi trong tôi.
Hồn sao lưu luyến bồi hồi.
Thơ tình chưa tỏ ly bôi quặn lòng.
Của với cải,đừng trông mong vật chất.
Đời nhục vinh,chớ giành giặt vu vơ.
Tuyết giăng cô tịch thẫn thờ.
Phủ lên..lạnh cả..hồn thơ của đời.
(Họa góp vui).
VIET CT
TUYẾT GIĂNG CÔ TỊCH THẨN THỜ
PHỦ LÊN ,..LẠNH CẢ ..HỒN THƠ CỦA ĐỜI ..
TUYẾT rơi lạnh hồn đời cô phụ
GIĂNG khắp trời nhắn nhủ rằng đông
CÔ đơn nơi chốn khuê phòng
TỊCH liêu là nỗi hoài mong sớm chiều
THÂN quạnh quẻ mang nhiều sầu muộn
THỜ mối tình mang xuống tuyền đài
PHỦ trùm một cảnh liêu trai
LÊN đời của nhỏ .tháng ngày dần trôi
LẠNH buốt giá bờ môi rạn nức
CẢ cõi lòng thao thức canh tàn
HỒN ta bay bổng lang thang
THƠ tình chưa thỏa ngỡ ngàng đắng cay
CỦA nàng thi sĩ miệt mài nhả kén
ĐỜI tuy buồn chẳng vẹn vu vơ
TUYẾT GIĂNG CÔ TỊCH THẨN THỜ
PHỦ LÊN LẠNH CẢ HỒN THƠ CỦA ĐỜI
..MỘNG THƯỜNG...
Đông hiu hắt tiết lạnh tràn khắp chốn
Sương đêm rơi ướt đẫm cánh hoa hồng
Nắng ban mai không ấm được cõi lòng
Người xa người người có lạnh lùng không?
Mà mưa bụi bay bay mờ chẳng dứt
Chiều lạc lõng xua hồn về ký ức
Nghe đâu đây dìu dặt tiếng thời gian
Cả đất trời lặng lẽ đón mùa sang
Miên man nhớ ngày thu tàn năm trước
Trên đường đó có hai người sánh bước
Phố cũ rồi quen thuộc lối đón đưa
Lá chưa vàng cũng rơi rụng lưa thưa
Tình chưa thắm có đủ vừa xa cách?
Ảnh đèn điện vỏ vàng màu đỏ quạch
Soi hững hờ những góc khuất tâm tư
Ngả rẻ nào thay tiếng nói tạ từ
Em quay mặt nén tim hồng thốn thức
Ảnh im lặng nghe lòng run ray rứt
Đưa em về rồi mai mốt chia xa
Đêm vẳng ru thê thiết bản tình ca
Lời bài hát bổng dưng nghe bối rối
- «Người ơi! biết đêm nay nửa là mấy đêm qua rồi
- Người đi biết người nhớ tôi những gì
- Ngồi đây ngắm ảnh trăng vàng soi hình bóng tôi chơi vơi»
....
Nghe trong hồn có gì mằn mặn...rơi...rơi
---------
** Hải Âu ơi! Hải Âu
Thơ sầu người chớ mang sầu
Thơ là thơ, thế mới «rầu» nhân gian. Hi..hi
..TAM CA...
Đông đã ghé tuyết rơi đầy ngỏ
Trắng sân vườn của nhỏ hôm qua
Tinh mơ nhỏ mở cửa ra
Một vùng băng giá ..thật là đáng yêu ..
Căn nhà nhỏ liu xiu quạnh vắng
Chẳng mối tình gởi nắng sưởi lòng
Ô kìa mộng thật viễn vông
Bướm thôi đùa cợt ..lại ong lượn lờ ...
Ừ ...có thể là mơ cũng được ..
Cuộc đời mà hãy ước đi cưng ..
Hãy cùng sánh bước người dưng
Để nghe cái lạnh ..như đừng ghé qua...
Nhỏ là thế ...anh à chỉ thế
Làm thơ buồn chỉ để thỏa lòng
Hãy cho là nhỏ rất ngông
Nhỏ yêu từng chữ ...nhỏ bồng để thương...
Chuyện tình chẳng sắc hương mà đượm
Nghĩa không thành lại lượm tàn tro
Phải chăng nhỏ trễ chuyến đò
Đành ngồi vọng nguyệt ..để cho đở buồn..
Ôi dòng chảy cứ tuôn êm dịu
Bởi tình thơ ru điệu ngọt ngào
Nhỏ nghe cái dạ nao nao
Hình như là nhỏ chiêm bao nảy giờ ..hít ...
..MỘNG THƯỜNG...