※※※ VÔ THƯỜNG ※※※
Ôi ..cuộc thế xoay dần ngao ngán
Thảm cảnh này là nạn bão giông
Làm người hãy tỉnh biết không
Đến khi tai ách còn mong có đường
Như hạt bụi đã vương nhành liễu
Chốn hồng trần còn thiếu chữ nhân
Thì kia ..nay đã ́ dọn phần ..
Làm sao tránh khỏi vạn lần đớn đau
Như hạt cát ..ba đào dậy sóng
Cảnh ta bà như mộng thoáng qua
Biết đâu là chốn quê nhà
Để cùng dìu dắt thoát ..qua kiếp ̀ này
Bởi mê muội như say như tỉnh
Nào hay rằng trái chín trên cành
Nhìn kia quả thật mong manh
Vô cùng bé nhỏ ...trở thành vô tri ...
.
..MT ...
...
...12..12..16..
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét