Mộng Thường Sơn Trang

Chào Bạn Ghé Thăm - Mộng Thương Sơn Trang

Thứ Năm, 22 tháng 12, 2016

MƯA PHÙN

※※※ MƯA PHÙN※※※

Ai nào biết mưa phùn lạnh giá
Cô đơn về ướt rã tâm tư
Mây chiều lơ đãng rối nhừ
gợi ta nỗi nhớ ..thực hư thêm buồn

Mãi tí tách sầu tuôn quạnh vắng
Gió rì rào gọi nắng vào hiên
Ngoài kia từng giọt ưu phiền
Ngập hồn thi nữ triền miên tháng ngày

Mưa thấm buốt như say như mộng
Nhìn cuộc đời dậy sóng ba đào
Thì thầm lòng chợt biết đau
Khi trời trở rét nghẹn ngào riêng mang

Ta dẫm bước lang thang để hiểu
Thấu dòng đời các kiểu diễn ra
Ngẫm xong tức cảnh cười xòa
Mưa này xướt cả làn da của nàng

Quay trở lại vội vàng ...trở lại ..
Bởi cuộc đời là bải tha ma
Oan hồn chầu chực ta bà ..
Thoáng nghe hoảng hốt vì ta lạc đường

Chỉ là mộng nhiễu nhương tại thế
Cơn mưa rào chỉ để ghẹo đời
Âm thầm mi hãy cứ rơi
Để ta nghe lạnh rã rời hồn thơ
...MT....
...13...12...16....

Mây bay bay hỡi chiều nay
Dìu giùm tôi, kẻ lạc loài phương sâu
Tuyết sương  rụng trắng mái đầu
Vẫn đi tìm kẻ như hầu quên tôi

Dật dờ từng cánh mây trôi
Lạc rồi những bước chân đời mang mang
Lá vào Đông lạnh sắc vàng
Người vào Đông nhuốm ly tan mất rồi

Tôi về nhặt mảnh tình tôi
Nghe cô đơn nói muôn lời trong tim!
̀
NHẬT HỒ NGUYỄN

Gió thoảng nhẹ qua mành
Tình kia cũng thoảng mong manh mây chiều
Tuyết giăng phủ chốn cô liêu
Buồn rơi dằn vặc ..lên điều đợi mong

Ai nào thấu hiểu nỗi lòng
Mưa về trong buổi  lập đông thêm sầu
Từng lời hứa chẳng trọn câu
Nửa vời khắc dạ dòng châu lăn tròn

Quạnh hờn cho dạ héo hon
Đành quên để biết ..tim còn đớn đau ...

..MỘNG THƯỜNG...

Sương sớm phủ rừng phong mờ ảo
Đường vắng tanh lạnh vẻ tiêu sơ
Thêm mưa chạnh nổi buồn mơ
Mấy vần cảm xúc thành thơ gởi người

Mùa thu trước ghi nơi tâm khảm
Cuối thu nay cả thảm lá bay
Bao nhiêu chiếc lá lạc loài
Dư âm động mối u hoài song thưa

Sầu mông quạnh cơn mưa phủ lối
Năm canh chầy sương khói tan đi
Giọt sầu đọng lại làm chi
Cho lòng thêm nặng ai bi thêm nhiều

Nổi phiền muộn bâng khuâng chiều đến
Lạnh bút nghiên lạnh bến tâm tư
Bếp than đun mãi cho nhừ
Cho sầu tan chảy thi thư tươi hồng.

...TAM CA...

Tuyết sương lạnh rừng khuya mờ ảo
Ánh trăng tà mấy dạo còn đâu
Ngoài kia gió thoảng giang đầu
Nỗi cô đơn ấy ví dầu gởi ai ...

Hoàng hôn xuống đêm dài trăn trở
Tiếng côn trùng gợi nhớ vấn vương
Thu đi tiếc nuối đoạn trường
Đông về khắc khoải lệ tương tư sầu

Chờ người nơi bến vân lâu
Giọt sương còn đọng vì đâu canh tàn
Chim gào thảm thiết kêu vang
Bạn tình đâu nữa mây ngàn biệt tin

Còn đâu nữa nét hữu tình
Của trời băng giá lặng thinh giăng hờn
Đâu rồi khúc nhạc quạnh đơn
Đâu rồi cung oán từng cơn mưa chiều

...MỘNG THƯỜNG...

Đông mưa phùn hạt bay theo gió.
Ướt cánh đời góc nhỏ hồn ta,
Mưa qua kí ức nhạt nhòa,
Thương yêu khép lại...tình là bóng mây.

Minh Dohuu ..

Mưa phùn lạnh buồn lên chăn chiếu
Ước tình thơ ai hiểu cho lòng
Nhạt nhòa gởi chốn mênh mông
Mây chiều lặng lẻ bên sông hững hờ

MỘNG THƯỜNG...

Mưa sầu hỡi sao mà mưa mãi
Cả một trời quan tái miên man
Sao ngăn dòng lệ chứa chan
Cỏ cây xơ xác nát tan dạ này!

Yen Hoa

Mưa đẫm ước đôi bờ vai nhỏ
Tiếng rơi buồn vò vỏ thâu canh
Ngoài kia vành vạnh trăng thanh
Nỗi sầu hôm ấy chẳng đành biệt ly

MỘNG THƯỜNG..

Chiều đông lạnh,mưa phùn tơi tả.
Nhạt phai tình buốt giá tim côi.
Để lòng Nữ sĩ bồi hồi.
Khơi dòng lưu bút,khôn nguôi một thời.

VIET CT

Hoàng hôn phủ mưa trùm nỗi nhớ
Đông lại về cánh trở nghìn trùng
Đâu rồi hỡi bạn tình chung
Phương trời xứ lạ ..nhớ nhung dâng đầy ..

MỘNG THƯỜNG...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét