※※※ ĐÔNG KHÔNG LẠNH ※※※
Đông về chưa mà tuyết rơi trắng nẽo
Lá vàng cành như gọi réo hồn thơ
Nước trong veo con cá lội ven bờ
Trời chưa lạnh .... con tim giờ buốt giá..
Tuyết vẫn rơi giữa cuộc đời vội vã
Có hay rằng nơi xứ lạ buồn tênh
Nhói tâm tư dĩ vãng cố tìm quên
Hãy sưởi ấm và bừng lên sức sống
Bởi vì đời chỉ là cơn ảo mộng
Khoảnh khắc nào vô vọng kiếp phù hoa
Lênh đênh chi ..bao cay đắng nhạt nhòa
Xin trả hết để gót ngà không mỏi
Đừng khắc ghi cho cõi lòng thêm nhói
Để canh tàn le lói khúc biệt ly
Chẳng mơ hoang và nuối tiếc những gì
Đêm dài mộng ...Có khi lòng Không lạnh...
.....MỘNG THƯỜNG ...
.
....14..11....16....sr 23....
Đông chưa đến mà phòng loan thấy lạnh!
Mộng canh dài mơ mãi chạnh hồn thu
Đông phong đâu mà gió vẫn vụt vù
Tuyết rơi trắng làm con tim buốt giá
Hoa tuyết rụng theo là vàng lã tã
Đông hay thu cũng vậy, nếu lòng đơn
Đưa tay ngà nắn nót mấy cung đờn
Dây oán khúc biệt ly buồn tê tái
«Sầu quan tái» Chiêu Quân nơi biến ải
Nhạn lưng trời thấy mặt ngấn ngơ sa
Nét ngài, khóe hạnh, sóng mắt thu ba
Trời trắng xóa Nhạn Môn Quan đẫm lệ
Đời là thực, là hư là dâu bế?̃
Là xuân là hạ là thu đông?
Buồn vui bao thuở...mênh mông
Tài nhân bao kẻ để lòng... lạnh băng!?
...
..
Nguyen Tam Ca....
Đông sắp đến... thu tàn chiếc lá rụng
Tuyết rơi nhiều băng giá cũng về theo
Bóng chiều buông khe khẽ vội bay vèo
Hoàng hôn tắt tiếng thông reo buồn lạ
Bởi vì đâu biển tình là nghiệt ngã
Trút u sầu cho dạ rối bời thêm
Cánh hoa rơi tơi tả cạnh bên thềm
Hồn trinh nữ nỗi niềm đành ôm cả
Cung ai oán thiết tha còn ghi dạ
Tỉ tê buồn hoang dã ở biên cương
Chốn phòng the phai nhạt phận má hường
Đời hiu quạnh gương soi thêm tàn úa
Xuân đã qua hết rồi thời nhung lụa
Thu chợt tàn một thuở cũng sẳc son
Đông đến chưa mà trông mãi hao mòn
Hoa tuyết trắng vẫn còn chưa thấy lạnh
..
..MỘNG THƯỜNG......
...13..12.. 1 6...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét