Mộng Thường Sơn Trang

Chào Bạn Ghé Thăm - Mộng Thương Sơn Trang

Thứ Bảy, 10 tháng 9, 2016

CHUYỂN MÙA

***  CHUYỂN MÙA ***
*************588*******

 Gió thổi qua hàng cây rụng lá
        Mặt đất vàng nhuộm cả không gian
                 Hàng cây ủ rũ ngỡ ngàng
                        Nét hoang sơ ấy ...vẫn đang úa màu

                               Hoàng hôn xuống xuyến xao hoang dại
                                     Hạt sương còn đọng lại trên cành
                                            Màng đêm phủ lối qua nhanh
                                                   Lũ chim gọi bạn ..thất thanh ..não lòng ..

Trăng chợt đến chợt không sáng tỏ
       Trời đượm buồn chẳng rõ vì sao
              Côn trùng rã rít thì thào
                      Cánh hoa dạ lý hôm nào tỏa hương ...

                                Chẳng khoe sắc mà vương lòng mãi
                                        Nét đơn sơ nhưng lại yêu kiều
                                               Thoảng đâu vang vọng tiếng tiêu
                                                      Xé tan cảnh vật ...cô liêu chạnh lòng ...

Nhìn thảm lá hoài mong dĩ vãng
       Mới hôm nào bảng lãng ru hồn
              Chợt giờ lặng lẻ vùi chôn
                      Vòng tay ấm áp nụ hôn dại khờ

                              Con đường vắng như mơ như thật
                                       Thoáng chút buồn cũng rất nên thơ
                                               Lác đác vài chiếc ngẩn ngơ
                                                      Cành trơ trụi mãi ..đang chờ xuân sang

                                                               ..thơ mộng thường ...
                                                                     ....07..09...16...

Thu tàn đến hàng cây trút lá
        Buâng khuâng  sầu vội vã giao mùa
               Lạnh lùng nhìn cảnh gió đưa
                      Hàng cây xơ xác vàng ưa nổi sầu......

Trách trời đất vì đâu cơn gió
            Trách mùa thu đến ngõ trơ cành
                     Cho ta hiu quạnh tình xanh
                             Hận  người đen bạc tình anh mất rồi......

                                      LẶNG LẺ THẦM

Hạ đã qua lá vàng lát đát
       Chú nai nhìn ngơ ngác trời xa
               Hoàng hôn đón ánh trăng ngà
                       Cho ta nỗi nhớ thiết tha thuở nào

Bao lá rụng là bao hoài cảm
        Đông sẽ về ảm đạm chiều buông
               Cảnh vật đượm ướt u buồn
                       Vàng lên khắp nẽo ..chim muông thảm sầu

                                  MỘNG THƯỜNG

Thu về lá rụng theo mùa
       Còn  tôi rũ áo vào chùa đi tu
             Trần gian lạc bước như mù
                    Tìm về nẻo Phật  theo tu thoát đời

                            PHAM DINH DUNG

Lá vàng chỉ mới chuyển mùa
        Chưa chi anh đã vào chùa đi tu
                Nẽo trần lạc bước cầm tù
                         Làm sao thoát khỏi sương mù bũa quây

                                 MỘNG THƯỜNG

MẤY MÙA THU XƯA

Bây giờ đã là mùa thu
Gió đi biền biệt phiêu du nay về
Gió về dừng bước trên đê
Nghiêng đôi mắt biếc nhìn quê chợt buồn

Dưới kia hàng lũy tre buông
Bếp tranh tỏa khói hoàng hôn tiêu điều
Mẹ già chân bước chậm xiêu
Nắm tay con trẻ một chiều tiển đi

Giờ đây con đã hồi qui
Bước chân hồ hải mấy khi trùng phùng
Khói lam mờ tỏ mông lung
Lan man trăng trắng quyện chung sương mù

Nhớ xưa mẹ khẻ lời ru
Vỏng đưa kẻo kẹt gió thu quạt nồng
Quê nghèo chuyên chú làm nông
Trâu sáng ra đồng chiều lại tắm ao

Mạ xanh như sóng lao xao
Dừa xanh lã ngọn hàng cau trái oằn
Trung thu vành vạnh vầng trăng
Trẻ em nô nức lăng xăng cộ đèn

Lồng đèn sáng cả đêm đen
Giờ thì cảnh đó khó chen vào đời
Thu đến để lá vàng rơi
Buồn nhìn lá rụng nhớ thời thu xưa
Thu nay...mưa...rớt ...lưa ...thưa
                             07-09-16
NHU ĐẠO GIA

Hạ rời bước lá vàng tơi tả
Cơn mưa rào như đã qua đây
Gió như hờn giận chốn này
Nên gây bão tố ..cho cây đau lòng

Nắng xuyên lá hoài mong gặp gỡ
Hạ đi rồi bở ngỡ hàng cây
Con đường rụng lá tràn dầy
Kia chiều hoang lạnh ..nhìn mây cuối trời

Làn gió thoảng ru hời buốt dạ
Chợt u buồn băng giá cõi lòng
Người đi từ thuở lập đông
Đến nay đã mấy ..năm ròng ...biệt tăm ..

Bóng ai mãi xa xăm thôi nhớ
Cớ sao còn trăn trở thâu canh
Tình kia như chỉ treo mành
Dứt duyên hết nợ ..thôi đành biệt ly

Mùa lá trước ngày đi đã hứa
Sẽ trở về lúc giữa giao mùa
Giờ trông mệt mỏi vẫn chưa
Chim bay chốn ấy ...gió mưa ..rã rời ..

Nhìn quang cảnh mà rơi dòng lệ
Cây trơ cành như thế có đau
Hôm kia xanh biếc một màu
Mà nay chợt úa ...cùng nhau đổ đầy ...

MỘNG THƯỜNG

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét