*** NGUYỆT KHUẤT ***
******576***************
Vầng trăng
Đã khuất trong đêm tối
Sao lập lòe
Thấu nỗi lòng ai
Sầu loang
Mắt lệ u hoài
Hoàng hôn
Ngã xuống canh dài ..dài thêm
Nàng thôn nữ
Màng đêm thổn thức
Trông chờ gì
Ray rức thẩn thờ
Đưa hồn
Đến cõi mộng mơ
Lang thang
Chi hỡi để giờ đắng cay
Ánh trăng ấy
Đêm nay lạc mất
Chợt thoảng buồn
Tiếng nấc của nàng
Nguyệt hờn
Nên mãi đi hoang
Gục đầu
Đếm cả thời gian ngậm ngùi
Thôi nức nở
Chôn vùi huyệt lạnh
Để cho hồn
Xa lánh trần gian
Buông trôi
Vãng cảch bẻ bàng
Trớ triu
Chi hỡi cô nàng thư sinh...
....thơ mộng thường
. ...30..08..16....
Dáng ai thẩn thờ trong đêm tối,
Vẻ u sầu ,,,bó gối giữa trời mây,
Trăng khuya mờ ảo hao gầy,
Buồn gì em hỡi đoạ đáy xác thân !
Minh Dohuu
Có lẻ đợi ..tình nhân chẳng đến
Nên u buồn mới bệnh tương tư
Thâu canh lòng dạ rối nhừ
Trăng sao lặng mất ...khóc cười ...thở than ...
Mộng thường...
Nguyệt khuất sau mây vì Mộng Thường
Sợ rằng sắc đẹp kém Mộng nương
Không ngờ trần gian nàng đẹp quá
Mộng đẹp kiêu sa Nguyệt phải nhường
Dinh Dung pham
Nguyệt khuất canh tàn chẳng vấn vương
Trời dần u tối bởi vô thường
Đời là ảo ảnh nào lưu vướng
Mộng đã xa rồi rũ phấn hương ...
Mộng thường...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét