*** CHUYỆN XƯA ***
****452 *************
Chuyện xưa kể nơi trần gian xa lắm
Có loài người luôn say đắm vì yêu
Mãi đam mê lời dịu ngọt mỹ miều
Mà chết lịm thiêu hồn trong biển ái
Lênh đênh trôi giữa dòng đời hoang dại
Khóc hay cười ngang trái lẻ thường thôi
Cứ thầm mơ được có nhau trong đời
Không nuối tiếc lúc chơi vơi vì hiu quạnh
Đã thắm đau bởi tâm hồn băng lạnh
Trách được gì chữ hạnh phúc vời xa
Bao yêu thương thắm đượm cũng nhạt nhòa
Tình nhân thế chỉ là trong ảo mộng
...thơ mộng thường...
...22...04..16...
Yêu là yêu là nhạc lòng lên điệu .
Là tâm hồn ghi khắc bóng hình ai.
Là nhớ nhung mơ mộng suốt đêm dài
. Là chờ đợi bước chân người thương mến .
Yêu là mắt nhìn nhau đầy âu yếm.
Môi ngập ngừng mà nói chẳng nên câu.
Lúc gần nhau quen vẫn nỗi u sầu .
Và thấy cả cuộc đời lên sắc thắm .
..Tuyết Hoa...
Yêu là chết.. cũng vì lòng say đắm
Lệ tuôn trào duyên thắm lại lìa tan
Yêu thương chi cay đắng quá phủ phàng
Giờ ly biệt trái ngang đành lẻ bước
Hãy quên thôi niềm vui còn phía trước
Chỉ là tình ..chẳng được.. mãi buồn đau
Vì cớ sao mà cay đắng nghẹn ngào
Đời Ià mộng xuyến xao ..càng thêm khổ..
...mộng thường ...
yêu khắc lên môi vạn sầu nuốt vội
Đời ngẫm kỷ lại tình bạc như vôi
Đêm vọng về hai tiếng thôi ly biệt
Tìm đâu một vòng tay ôm xiết.
Không yêu câu từ than thở nhiều hơn
Yêu đi cho vị ngọt thắm qua hồn
Và đôi giọt mặn đắng trào khoé mắt
Đểv lạnh lùng hồn thơ vuột trôi mất
Chọn lựa vần luật khắc khoải từng đêm
Ôi buồn vẫn nhớ tha thiết êm đềm
Tim thơ như gió hè ru ta ngủ
Ai chọc .,.tim yêu điên cuồng thật dữ
Mất fcebook .cháy khát bao phủ cuồng say
Nữa hồn ta vào ngục tối đoạ đày
Tình dang dỡ mới biết yêu là chết
Thế rồi cuối cùng tất cả chấm hết
Phải chăng tình đẹp chỉ trong mơ
Và đau đớn không rõ cứ đợi chờ
Ta chính ta yêu thơ cứ ảo vọng
Yêu nhau hạnh phúc là mối tình thơ..,,
YÊU TÌNH THƠ
Lặng lẻ thầm
Nuốt lệ làm vui chín đợi mười chờ
Ra vào ngấn lệ ngẩn ngơ ôm sầu
Thuyền quyên lẻ bạn khóc hận canh thâu
Vì đâu gảy gánh bên cầu thở than
Giờ đây rẻ thúy chia loan
Tình đành chia biệt mỗi đàng một nơi
Người giờ lặng lẻ bên đời
Còn ta chiếc bóng nhìn trời xa xăm
Nhớ ai tuôn lệ gối nằm
Vầng trăng khuyết nửa tối tăm chân trời
Sao băng lạnh giá biển khơi
Tình đơn quạnh vắng người ơi thêm sầu
Lặng buồn chẳng nói trọn câu
Gởi vào nỗi nhớ canh thâu hiểu lòng
Người giờ xa tận biển đông
Ta đây cô lẻ khuê phòng chờ ai ..hj..
...mộng thường...
Mộng Thường ơi !!
Yêu là thấy mình rung tựa lá.
Môi thiết tha em ấp chẳng nên lời,
Mắt ngập ngừng mà lòng vẫn chơi vơi,
Sao không được tí gì trên môi ấy,,??
Phạm Ngọc Hùng
Yêu là điên dại trong lòng một phúc
Là ngây hồn thổn thức lúc kề bên
Là chờ đợi sao người chưa kịp đến
Là giận hờn lỡ bến con đò đưa
Mộng Thường
Yêu rất nhiều nhưng chẳng được bao nhiêu,
Yêu say mê chẳng đợi tháng năm nào.
Yêu để khóc để cười cho thoả thích,
Khóc cho mình hay khóc cả cho nhau.
Cho hoa yêu vỡ mộng ban đầu,
Cho tan vỡ cho mộng sầu cách biệt,
Phạm ngọc Hùng
Em đã quây lưng bởi tình anh nhạt nhẻo
Vì hồn em lạnh lẽo giá băng rồi
Chữ tình đã cạn khó trọn nên đôi
Khuê phòng khép kín bờ môi úa nhào
Yêu chi cay đắng lệ thắm tuôn trào
Mảnh hồn rách nửa thêm đau thêm sầu
Yêu là mắt đượm chút buồn
Là sầu là giận là buông dổi hờn
Âm thầm ôm nỗi quạnh đơn
Để tim lỗi nhịp để đờn đứt dây
Người vui hạnh phúc chốn nầy
Còn ta chiếc bóng nhìn mây bầu trời
...mộng thường...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét