Mộng Thường Sơn Trang

Chào Bạn Ghé Thăm - Mộng Thương Sơn Trang

Chủ Nhật, 31 tháng 7, 2016

GA CHIỀU

*** GA CHIỀU  ***
****422**********

 Em lặng bước một mình trên ga vắng
Nỗi u buồn quằn nặng đếm thời gian
Nhìn sân ga nuối tiếc quá muộn màng
Đôi chân mỏi..miên mang trong chờ đợi

Sầu lẻ bóng người xưa xa tầm với
Nét u hoài người hỡi nào có hay
Đơn phương cô quạnh.. úa rũ hình hài
Tàu rời bến..mãi say đường rây lạ

Ở chốn nầy cố quên là nghiệt ngã
Nỡ sao đành ga lạ tàu vẫn đi
Lối cũ xưa ai cứ mãi ôm ghì
Đường ga nọ có chi mà luyến tiếc

...thơ mộng thường...
...22..03..16...

SÂN GA BUỒN

Anh về đây trên lối mòn năm cũ
Nơi kỷ niệm một thời phủ rêu phong
Biết bây giờ em còn nhớ tôi không
Người thuở ấy mang trong lòng sầu khổ

Anh về đây nơi con đường bé nhỏ
Sân ga buồn vẫn còn đó thân quen
Ngỡ hôm nào khi còn nắm tay em
Tim bồi hồi rung lên từng nhịp đập

Anh về đây tìm lại bao ước mộng
Quá khứ buồn lắng đọng mãi trong tim
Kẻ cô đơn hoang hoải giữa màn đêm
Bước lang thang kiếm tìm về dĩ vãng

Anh về đây khi tóc xanh điểm trắng
Bờ vai gầy còn nặng gánh mưu sinh
Tìm trong tim chút cảm giác yên bình
Bên kỷ niệm mối tình đầu dang dở......

..My thảo..

...GA BUỒN....

Giờ đành ôm kỷ niệm buồn dang dở
Khóc hay cười duyên nợ cũng lìa xa
Hãy cố quên khi tiếng nấc nhạt nhòa
Đành cách trở ga chiều.. nay quạnh quẻ

Chuyện tình xưa kể từ nay quên nhé
Hết u hoài lặng lẻ kiếp phù du
Đã cùng nhau bên những dốc sương mù
Lời hẹn đó thiên thu mình vẫn nhớ

Giờ đớn đau khóc cho người tình lỡ
Chuyến ga chiều trắc trở ...chuyện tình ta
Người cố quên ta cay đắng chan hòa
Tạm biệt nhé sân ga ...ta rời bước

..Mộng thường ...

..KIẾP GA BUỒN..

Phút xao lòng như bất chợt hiện ra
Thương cho kẻ đứng chờ đêm ga vắng
Dõi tàu đi mà nghe hồn chết lặng.
Ngẫm đời mình tựa như kiếp sân ga.

Tiễn người đi...chỉ còn lại... mình ta
Ôm ảo tưởng rồi đợi chờ khắc khoải
Rồi lặng thầm nghe lệ đắng bờ môi
Kiếp ga buồn..tàu ghé bến ..rồi đi

..Huong Minh

...CHUYẾN TÀU XA..?

Tàu đã xa  sao lòng ta mãi nhớ
Sân ga buồn  nức nở lệ dầm chan
Yêu thương chi cay đắng quá muộn màng
Hồn chết lịm ngỡ ngàng chiều tiễn biệt

Mới hôm nào đã cùng nhau tha thiết  
Nay chợt sầu ôm riết mảnh tình riêng
Cũng muốn quên trút cạn những ưu phiền
là dĩ vãng ...chẳng duyên ...đành cách trở

....Mộng thường ....

..LẠC BƯỚC SÂN GA..

Em lạc bước giữa sân ga lạnh vắng
Nét u hoài quằn nặng bởi thời gian
Anh ra đi mang nuối tiếc giữa hôn hoàng
Tình thuở ấy trái ngang là cõi nhớ

Mãi vấn vương một chuyện tình dang dở
Chuyến ga chiều gặp gỡ để rồi xa
Đã cho nhau  kỷ niệm chẳng phai nhòa
Ghi khắc mãi ngày ta cùng hẹn ước

Còn đâu nửa gẩy nhịp cầu ô thước
Ngưu lang  giờ cất bước giữa trùng khơi
Chức nữ đau.. nức nở ..cả một đời
Lưu luyến mãi người ơi ..bao truyền thuyết

....Mộng thường ..

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét