*** MƯA CHIỀU ***
****288*************
Trăng mờ ảo tàn đêm quạnh
Xót cho đời hoang lạnh bởi hoàng hôn
Trăng khuya gió thoảng ru hồn
Gởi bao tiếc nhớ ..nụ hôn mưa chiều
Gởi người nỗi nhớ cô liu
Mang theo tiếc nuối..giận chiều mưa giăng
Trách hờn chẳng dám hở răng
Chỉ là số phận chi bằng lặng im
...thơ mộng thường...
...06..11...15...
...bài họa mộng thường...
Hoàng hôn buông phủ bầu trời
Chim rừng thảng thốt gọi khắp nơi
Trăng khuya lạnh buốt xa vời vợi
Cung hằng cao tận khó chạm nơi
Cảm ơn bài họa của bạn rất hay ạ
Hoàng hôn khuất dạng đã từ lâu
Trăng treo đỉnh núi đã quên sầu
Gió lùa khe lá thì thầm bậu
Tình đã dần phai chẳng nửa câu
ẢO ảnh nhạt nhòa bởi lòng ai
Trăng khuya sáng tỏ cũng lạc loài
Mơ màng đưa tiễn Tình hoang dại
Cay đắng u sầu lệ đẫm cay
Giấc mộng ngày xưa chẳng phai tàn
Nụ hôn lần cuối mãi trái ngang
Bởi lòng quạnh vắng vì con nhạn
Biệt mãi nghìn trùng nhớ miên mang
Tùng kia sao cứ lung tung
Khi hun tha thiết Tùng à biết không ?
Ông đừng suy nghĩ viễn vong
Có hôm Ông Lại mất tong môi nè
Ánh trăng khuyết vội canh tàn
Mộng lòng tan vỡ mây ngàn thoảng đưa
Thường ru giấc điệp say sưa
Cõi trời hoang lạnh trăng thưa thoảng buồn
Hồn thơ buông thả khói sương
̉ chẳng vương khỏi vấn tương tư mây chiều
Gởi bao nỗi nhớ tịch liêu
Mộng thường thiêu đốt trăng tàn khuya nay
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét