*** GIÓ THOẢNG ***
*****278**************
trách cơn gió thoảng rong chơi
Để vương sợi nắng rụng nơi mi sầu
Trách hờn mưa suốt canh thâu
Để đêm giá lạnh buốt sâu cõi lòng
Trách chiều buông vội qua nhanh
Để cho giá buốt loanh quanh chân đồi
Trách hoàng hôn đã cuốn trôi
Để rơi sợi nhớ của tôi tặng người
Bây giờ gió thoảng mất rồi
Để bao tiếc nhớ rụng nơi phương trời
Nắng gió hòa quyện biển khơi
Sóng tình lạc bậc nên đời mất nhau
....thơ mộng thường....
...25...10...15....
...bài họa mộng thường ...
Gió thoảng qua đời hương ngất ngây
Lâng lâng buốt giá cõi lòng nầy
Làm sao quên vội Tình như vậy
Ta giờ gởi gió thoảng cùng mây
Gió thoảng thôi mà chẳng thật đâu
Nên lòng xao xuyến vương chút sầu
Ta về mơ mộng ngày ấy bậu
Tỉnh giấc mơ màng người chốn đâu
Đã nhạt đã phai chẳng thắm nồng
Yêu người chi vội chỉ bằng không
Cho nhau ngọt đắng đời vô vọng
Chấp cánh phương trời bởi viễn dông
Có chạnh lòng nhau chỉ thêm buồn
Mưa gào thét gió vài giọt tuôn
Tình người cay nghiệt sầu vì muộn
Chua xót phận đời đành phải buông
Biển khơi gào thét đêm lẫn ngày
Cho hồn ngất ngưỡng lắm đắng cay
Trái tim băng giá lòng hoang dại
Thả hết tình trôi mặt gió lay
Đất trời cuồng nộ bởi xót xa
Tình kia tan vội biển mù lòa
Bao nhiêu mặn đắng đau lòng dą
Bảo cuốn tình rơi cõi lòng ta
Mặt hoa da phấn nét hồn nhiên
Cho đi tặng hết vứt ưu phiền
Đời là oan trái đừng lưu luyến
Ta giờ buông bỏ bởi chẳng duyên
Tình của biển dạt dào như thế đó
Chỉ có thuyền hiểu rõ biển bao la
Bao con sóng vỗ mãi vẫn mặn mà
Không cách biệt thuyền ngày đêm cùng biển
Vì say biển thuyền ngày đêm lưu luyến
Để dòng đời mãi hòa quyện bên nhau
Thuyền xa vắng biển ngày đêm thét gào
Cứ âm ỉ thuyền ơi mau trở lại
Vì bảo táp biển trời ơi hoang dại
Để lòng thuyền đi mãi chẳng muốn về
Tình thuyền đau đớn bao nổi sơn khê
Nhận cay đắng ôm Về bao kỷ niệm
Thuyền tình xa rời cõi lòng chết lịm
Biển vẫn ngày đêm âu yếm bãi cát vàng
Thuyền tình xa mãi cứ lang thang
Ôm cõi nhớ ngàn năm vào dỉ vãng
Biển có lặng đâu ngày đêm sóng vỗ
Để đau buồn cuồng nộ cõi lòng hoang
Xót cho ta lang thang bãi cát vàng
Lòng héo úa miên mang vì trống vắng
Biển cồn cào đêm ngày tung bọt trắng
Không để lòng phẳng lặng ...lẻ vì đâu
Bao nhiêu chua xót là bấy nhiêu sầu
Đời chết lịm bởi vì đâu mà cay đắng
Biển dạt dào bao nhiêu là vị mặn
Xót cho đời chỉ tặng có nhận đâu
Mang bao cay đắng ...cho dạ úa nhàu
Từng giọt lệ từ đâu mà tuôn chảy
không chia tay nhau ..vào chiều thứ bảy...
Để u buồn Biển lặng chẳng rền vang
Bao cay đắng kết thúc quá vội vàng
Đành từ biệt biển ngàn từ dạo ấy
Ta ra đi mà cõi lòng như sóng dậy
Cứ tuôn trào nước mắt ấy ..chợt tuôn
Lặng lẻ đường xa ôm kỷ niệm buồn
Về chôn chăc cõi lòng vào quá khứ
Tình biển khơi chẳng hiền là qủy dử
Để đau lòng tư lự mãi ngày đêm
Giờ ngắm trăng ta tựa cửa bên thềm
Bao giọt đắng Nuốt vào trong làm ngọt
Em ngồi đó một mình trong nắng gió
Bởi mây chiều vò vỏ chốn trời xa
Bao nhiêu nhung nhớ tan theo buổi chiều tà
Nghe đời quạnh khi thu tàn đông đến
Thuyền xa khơi mỏi mòn có nhớ bến
Để bến chờ lòng bệnh bởi vì xa
Bao yêu thương cay đắng bổng nhạt nhòa
Hoàng hôn xuống bờ cát buồn lặng lẽ
Thuyền không về sóng vỗ điều khe khẻ
Cho cõi lòng ru nhẹ biển chiều nay
Biển hoang vắng se lạnh vóc hình hài
Tình là mộng tơ lòng như cỏ dại
Biển thì thầm cõi lòng ta tê tái
Chợt nhớ nhiều khi hải triều lên
Lòng người cứ trôi nổi lềnh bềnh
Con sóng dạt chỉ mình ên tủi phận
Đã bao ngày Thuyền ra đi vì giận
Giờ trở về cũng vô tận xa xôi
Lòng cô liêu hoang lạnh lúc buông chiều
Vòng tay ấm có chăng là an ủi
Để cho lòng không ngụi bởi vì xa
Có yêu đâu chỉ nhớ Để gọi là
Tình mộng tưởng giữa trăng tà rơi rụng
Để cõi lòng không nao núng lúc hoàng hôn
Người đã đến như sưởi ấm tâm hồn
Ta dạo biển khi hoàng hôn khép lại
Vòng tay xiết cõi lòng như hoang dại
Chẳng biết rằng ngày ấy trở lại không
Lòng thôi nhớ se thắt mãi tơ lòng
Sao dệt mộng để đau buồn cách trở
Để u sầu duyên lở nhớ người xa
Tình ngưu chức bổng nhạt nhòa cay đắng
Mơ màng ẩn hiện bóng hình ai
Trong đêm vắng dáng liễu trang đài
Thờ thẩn từ xa ngơ ngẫn mãi
Ra ...là em gái xỏa tóc bay...
Giữa chốn phồn hoa em rạng ngời
Hồn nhiên một vẻ rất thảnh thơi
Toát ra một nét tình mong đợi
Lóa mắt nhìn nhau chẳng nên lời
Giông tố từ đâu kéo phủ đời
Cho lòng hoang lạnh giữa trùng khơi
Người đi bóng ngã xa vời vợi
Cõi vắng tâm hồn thả ngàn khơi
Biển vẫn bao la vẫn sóng trào
Tình ta vẫn cách vẫn xa nhau
Có chăng hồi ức là dỉ vãng
Đượm ái u buồn khiến lòng đau
Ân tình khắc đậm mãi vào tim
Dẫu xa cách trở cũng mong tìm
Tâm tư trút cạn vào nỗi nhớ
Đoạn khúc tình sầu tựa như phim
Lời thì thầm của biển
Như tiếng lòng của ai
Đã rót nhẹ vào tai
Êm đềm vào mỗi tối
Lời thì thầm của biển
Như tiếng gọi tình yêu
Náo nức đợi bao chiều
Khi hoàng hôn phủ xuống
Lời thì thầm của biển
Giữ lời không đến muộn
Ngập tràn nỗi nhớ thương
Dường như còn chưa đủ
Lời thì thầm của biển
Như tiếng lòng của anh
Đưa em vào cõi mộng
Một giấc ̣ngủ trong lành
Lời thì thầm của biển
Nguyện suốt đời có nhau
Sóng tình mãi dạt dào
Như lòng ta mấy dạo
Lời thì thầm của biển
Hâm nóng cả trái tim
Suốt cả đời trốn tìm
Anh chỉ là cánh chim
Lời thì thầm của biển
Hãy tìm đến cùng nhau
Cho trái tim dạt dào
Một lần ...mãi xót đau ..
Ảo ảnh xa vời phía trời mây
Tỏa hương sương khói cõi lòng nầy
Người nơi xa khuất nào có thấy
Nỗi buồn sâu thẳm gởi đâu đây?
Mờ ảo khói sương Bóng hình nàng
Buông chiều lặng lẽ sóng tình loan
Hoàng hôn khẽ khuất dần bảng lảng
Cõi ái buông rời hỡi tình lang
Gió vờn âu yếm nhẹ bờ vai
Yêu thương Gió thoảng dą héo gầy
Tình kia chếnh choáng sầu như vậy
Giả biệt biển chiều ...gởi trời mây ..
Thơ tôi cho người
Viết tặng ai
Những đêm dài
Thao thức lạnh
Chiếc áo mong manh
Làm sao đủ ấm
Viết tặng ai
Dù vất vả
Hãy cam lòng
Không thối chí
Vì tương lai
Mà dũng mảnh
Viết tặng ai
Hãy bảo trọng
Bởi cuộc đời
Đầy bảo dông
Đừng gục ngã
Viết tặng ai
Ngày đêm nhớ
Bóng trang đài
Đừng nhạt phai
Tình còn mãi
Vì ai em viết
Vài câu thơ rất thường
...24...10...15...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét