Mộng Thường Sơn Trang

Chào Bạn Ghé Thăm - Mộng Thương Sơn Trang

Thứ Năm, 28 tháng 7, 2016

***MỘT MÌNH ***
***275***********

Một mình đếm bước thời gian
Một mình trở giấc nồng nàn đắng cay
Một mình ôi ..nặng gót hài...
Một mình biển vắng lạc loài đơn côi
Một mình lặng lẽ trong đời
Một mình môi đắng mây trôi hững hờ
Một mình với những vần thơ
Một mình nỗi nhớ bơ vơ tháng ngày
Một mình chợt tỉnh chợt say
Một mình ngắm ánh ban mai đợi chờ
Một mình se mối duyên tơ
Một mình hạnh phúc vần thơ cùng người

....thơ mộng thường....
....23..10..15..

...bài họa mộng thường ...

Ta chẳng say đâu rất tỉnh mà
Đường đời rộng lắm xin mời   ha
Mặc ai nấy bước không vội vã
Đường trần không rộng cũng không xa

Thượng đế sinh ta chỉ một mình
Nên đành tập bước một mình thôi
Đơn côi lạnh giá từng đêm tối
Một mình đi ...đến ...cũng vui rồi

Lặng bước âm thầm ngắm mưa rơi
Lặng nhìn gió thoảng cuối chân trời
Lặng hồn cô quạnh phòng đơn lối
Lặng Chết con tim lắm tả tơi

Lặng lẽ sầu trăng chẳng tỏ ...Mờ
Lặng thầm ngắm biển cõi mộng mơ
Lặng yêu lặng mất tình ai lỡ
Lặng lẽ gom mây kết thành thơ

Một mình một bóng một trời
Đau thương gát lại cho đời hồn nhiên
Tâm tư trút cạn ưu phiền
Cho vào quên lãng cảnh tiên ngự vào

Như thế ai cũng ước ao
Như thế tình cũng bay cao ngút ngàn
Thu tàn đông lạnh ghé ngang
Cho lòng băng giá hoàng hôn khuất dần

Cõi tình hòa quyện bâng khuâng
Nhưng lòng vẫn lại muôn phần nhớ nhung
Bởi vì duyên ấy trùng phùng
Xong rồi cách biệt khôn cùng xa xôi

Từ nay ta ngoảnh mặt rồi
Trả nhau nổi nhớ bồi hồi tháng năm
Tương tư lệ ước gối nằm
Cõi lòng chua xót hờn căm đời mình

Bây chừ chiếc bóng làm thinh
Đưa vào cõi mộng bóng hình người xưa
Đêm nay ngồi ngắm trănc thưa
Gửi bao tiếc nuối vẫn chưa thỏa lòng

Lặng thầm với biển mênh mông
Thả bao cay đắng thả lòng trôi luôn
Yêu chi cho dạ heó buồn
Ôm bao giọt đắng không buông lệ nhòa

Thương cho số phận tàn hoa
Mưa thu vùi dập vậy mà thoảng hương
Cuộc đời vốn lẽ vô thường
Chữ yêu không trọn chớ vương nát lòng

Một bóng đơn côi giữa biển trời
Một mình lạnh buốt cõi lòng tôi
Cô đơn mới biết đau vời vợi
Bởi vì ngang trái phải chịu thôi

Mảnh tình lơ lững tựa như mây
Gió thoảng mây tan mãi úa gầy
Tình kia rồi sẽ vào dĩ vãng
Mộng sẽ dần tan chẳng đấp xây

BIỂN vẫn thế miên man bờ cát trắng
Em dại khờ nhìn thẳng phía trời
xa
Gió vi vu thoảng nhẹ dáng ngọc ngà
Hoàng hôn xuống trăng xa lòng biển vắng

Thuyền ra đi biển trở thành im lặng
Bờ cát buồn trong nắng mấy mùa qua
Yêu thương xưa giờ cay đắng nhạt nhòa
Hồn chết lịm xót xa chiều hoang lạnh

Người biết đâu chim chiều buồn mỏi cánh
Bổng lạc bầy sao tránh được sầu vương
Mãi xa xôi giữa biển vắng canh trường
Đành biệt vậy những đêm sương mờ ảo

Ta vẫn yêu con sóng chiều mấy dạo
Chẳng nhạt nhòa hình ảo của người xưa
Ngây thơ nên nhung nhớ mấy cho vừa
Là dĩ vãng trăng thưa vừa lặn khuất

Giữa mênh mông biển trời là ngây ngất
Ta lạc vào những cõi rất buồn hiu
Thông lao xao như ru nhẹ cánh diều
Bờ cát mặn mãi yêu hoài biển phố

Nằm im đó hứng bao nhiêu là bão tố
Không than phiền cuồng nộ bởi thời gian
Chỉ thoáng qua nhung nhớ quá vội vàng
Vùi chôn chặt trái ngang ngày xưa ấy

Một mình ..điếm bước một mình
Làm sao có được bóng hình thứ hai
Một mình liễu yếu thân gầy
Trời xa ngắm biển heo mây chạnh lòng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét