Mộng Thường Sơn Trang

Chào Bạn Ghé Thăm - Mộng Thương Sơn Trang

Thứ Sáu, 15 tháng 7, 2016

...BẾN VẮNG...

***BẾN VẮNG ***
***215**********

....tặng em  Thuân Pham

Đò nay tách bến ra đi
Mang theo nổi nhớ cố tri dặm trường
Có còn tiếc nuối vấn vương
Bến nằm đó đợi đò phương trời nào

Bến nằm đó..với trăng sao
Đò ra đi mãi khi nao trở về
Đò đi một nỗi đam mê
Bến chờ bến đợi não nề biệt tâm

Bến vắng...lặng lẽ âm thầm..
Nỗi buồn xa xứ hờn câm con đò
Bến nằm với nỗi sầu lo
Đò đi biền biệt , sóng to bảo nhiều ..
***thơ mộng thường***
**02*09*15**
...ảnh sưu tầm...

...bài họa của mộng...

Bến vắng giờ đây chẳng đợi chờ
Để đò đi mãi bến ngẩn ngơ
Giờ phương trời lạ....̣ đành hết nợ
Bến vẫn ngày đêm giận không chờ.

Sóng vẫn vỗ về bến ngày đêm
Cho yêu thương tỏa sóng êm đềm
Đò ra đi mãi bờ đau lịm
Sóng sô bờ cát nỗi buồn đêm

Đò đã về đây bến chớ buồn
Một ngày hai buổi mãi cười luôn
Đò không  đi ñửa thôi phiền muộn
Bến hảy yên lòng để vấn vương

Đò ở phương xa vẫn trở về
Dù rằng cách trở nẻo sơn khê
Bến nằm đó đợi đừng rơi lệ
Đò sẽ về thôi lắm não nề

Trăng khuya sáng tỏ bến mong chờ
Nỗi buồn xa xứ đò bơ vơ
Mong ngày trở lại sao đành nở
Đò đã về đây bến thờ ơ

Lá vàng rơi rụng gió mùa thu
Đò về nỗi nhớ bến sương mù
Ra đi độ ấy mây vần vũ
Nay trở về rụng lá vàng thu

Thuyền vẫn ngày đêm muốn trở về
Bạt ngàn sóng vỗ nỗi tái tê
Lênh đênh con sóng vờn cao thế
Thuyền trở về thôi nỗi nhớ quê

Bến vắng chờ nhau chớ u hoài
Lòng thuyền xa cách chẳng đổi thay
Bạn cùng cơn sóng đời hoang dại
Thuyền lạc phương trời kiếp lưu đày

Sông sâu lấy thướt mà dò
Con đò dạo ấy đã lo theo dòng
Tôi đây một bóng trông theo
Đò về phương ấy đã neo bến rồi

Từ khi đò phụ bến tôi
Ra đi chẳng nói một lời từ ly
Bến buồn mấy dạo đò đi
Nhìn con nước chảy tình ly biệt dòng

Mỏi mòn đêm mãi đợi trông
Dòng sông rộng lớn mênh mông đò lìa
Bậu đến vội nở cắt chia
Chuyện tình xưa ấy trăng khuya dạt dào

Bây giờ tựa cửa ngắm sao
Nhìn con bến vắng lòng đau thắt lòng
Đò đi bến mãi đợi mong
Một ngày sum họp chẳng mong trong đời

Thuyền đã rời xa nỗi nhớ nhung
Bên con sông vắng nhớ khôn cùng
Lòng ta khắc khoải dường vỡ vụn
Lạc mất nhau rồi mối tình chung

Lời thề năm ấy vẫn vẹn nguyên
Còn gì đâu nữa bóng con thuyền
Xa bờ dạo ấy quên lời nguyện
Bây chừ nỗi nhớ phận thuyền quyên

Đò ̃ quên rồi bến cũng quên
Trên con sông vắng chẳng nên hai đò
Chẳng may sóng gió qúa to
Đò kia vụn vở nỗi lo phải chìm

Lòng thương nhớ phải lặng im
Đề cho tình chết con tim héo gầy
Hồn thơ thả tận chân mây
Lang thang một kiếp tình xây hoang mồ

Tình chung giờ đã lở rồi
Mỗi người một hướng tình đời rẻ hai
Yêu chi lệ đẫm mi cay
Giọt sầu tuôn chảy hồn say mất rồi

Tình kia rẻ lối buồn ôi
Chim quyên lẽ bạn mồ côi bạn tình
Hỏi ai còn có lòng tin
Tìm nơi xa ấy cho mình chữ yêu

Bến nằm đó chớ âu lo
Đò đi mệt mỏi cũng mò về thôi
Bến vắng giờ lắm lẻ loi
Đò đi khắp nẻo muôn nơi cũng về

Nỗi buồn sâu lắng lê thê
Bến nằm đó đợi ủ ê đêm ngày
 bờ cát trắng ánh trăng phai
Đò quay trở lại bến bờ bình yên

Đò đã đi xa khuất chân trời
Bến nằm đó đợi chớ buồn nơi
Lang thang một kiếp đời mệt mỏi
Cũng trở về thôi đã rã rời

Xa cách trùng khơi cũng đượm buồn
Bao ngày mưa gió mãi cứ tuôn
Đó đi biền biệt nào quây lại
Thu đã tàn rồi lá vàng buông

Biển vắng không anh cũng vương buồn
Nụ cười héo hắt lệ sầu tuôn
Anh về ru lại dòng thơ muộn
Biển vắng chiều nay đẫm lệ buồn

Một nỗi chờ mong đến u buồn
Bến nằm đó đợi mưa dầm tuôn
Cho nhau nổi nhớ gần như muộn
Lặng lẻ u sầu lúc chiều buông

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét