***BIỂN ÁI ***
***212*******
Trăng đã về chưa khuất đỉnh thiền
Mơ màng bỏ vọng chốn bình yên
Trăng tàn biệt nẻo chân trời mộng
Tỉnh giấc trầm luân thoát ải phiền
Cõi tục thôi đành một kiếp vương
Tâm sầu trút cạn bởi vô thường
Bên bờ biển ái còn lưu vướng
Trót lỡ giờ buông thoảng gió sương
**thơ mộng thường**
**29*08*15**
...bài họa của mộng...
Thuyền kia lạc bến đã từ lâu
Bỏ bến lại đây vạn nổi sầu
Bến giờ lẳng lặng ôi lòng nẩu
Thuyền biệt phương trời bến còn đâu
Bến chẳng đợi đâu mặc thuyền về
Lòng thuyền xuôi ngược nẻo sơn khê
Bến nằm đó đợi bùi ngùi thế
Cách biệt nhau rồi nổi tái tê
Biển ái mênh mông sóng ngất trời
Khách trần chèo lái chiếc thuyền chơi
Thuyền ai xuôi gió ai ngược gió
Cũng ở cùng trong biển khổ thôi
Lênh đênh sóng nước cũng mệt nhòai
Đâu người tri kỷ sẽ cùng ai
Còn ta một mảnh tình ngang trái
Ôm nửa hồn THƠ dưới trăng gầy
Chỉ chiếc thuyền nan một lối về
Khách trần lặn hụp nẻo sơn khê
Biển ái là đau là khổ thế
Một đời bơi mãi quá thảm thê
Đã chuốt đau thương một kiếp nầy
Cho hồn thoảng nhẹ chốn trời mây
Đang cơn say đắm là như vậy
Chợt tỉnh mộng lìa lá rời cây
Muôn kiếp lặn hụp đã mệt rồi
Tâm kia tỉnh giác sẽ thấy ngôi
Sen vàng tỏa ngát và pháp giới
Ngự chốn bình yên an lạc thôi ..
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét