*** BỤI THỜI GIAN ***
****345 ***************
Giờ đây tuyết phủ thời gian
Tấm thân héo úa đã tàn vì đâu
Gối đầu ướt đẫm giọt ngâu
Người nơi phương ấy ..biết đâu nỗi niềm
Sầu kia tắt lịm con tim
Cõi lòng hoang vắng ..bóng chim phương trời ..
Mỏi mòn tuyết mãi trắng rơi
Tình nay khuất nẻo cho đời đắng cay ...
...Thơ mộng thường...
...05..01..16...
Có trách ai đâu chỉ tại đời..
Duyên kia chẳng đượm thúy đành rơi
Sầu riêng vạn nēo đau vời vợi
Cách biệt muôn trùng kẻ mỗi nơi
Tuyết phủ thời gian trắng mái đầu
Tình là mộng ảo nhớ canh thâu
Xa xăm hoài vọng ai nào thấu
Vạn dặm mây chiều đẫm giọt ngâu
Sức mọn ..tài hèn chỉ thế thôi ...
Người ơi ..lạc mất ý thơ rồi..
Làm sao sánh nổi...đừng chê vội ..
Điệp khúc giao hòa nước cuốn trôi
Tuyết phủ bầu trời nhuộm trắng bông
Thu đi ..lạnh buốt sắc se lòng
Chiều nao tiễn biệt ai nào vọng
Lạc lối phương trời...chẳng phải ..đông..
Thơ giờ của mộng dỡ lắm sao
Mặn đắng ..nghe qua ..quá nghẹn ngào
Tình thơ thuở trước từ mấy dạo
Khiển trách bây giờ cũng thấy đau ...he...
Hoa tuyết bay bay rủ trắng đường
Mong manh cánh mỏng giữa đêm sương
Rừng khuya lạnh vắng đời ngất ngưỡng
Buốt giá tim côi bởi dặm trường
Tuyết rụng mà sao cứ ngỡ hoa
Trời đông chẳng lá thế vậy mà
Lung linh đẹp lắm Rừng hoang dã
Sánh bước thôi mà ...cứ vậy nha ...
...MỘNG thường..
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét