*** LẶNG THẦM ***
*********508************
...tặng ̃ Hàn Sĩ Minh Hiển
Phương trời lạ người nào hay biết
Tôi lặng thầm nhìn chiếc lá rơi
Nhớ bao kỷ niệm xa vời
Chợt trong tìm thức gọi mời ..Nhớ xưa
Và nhớ̀ lắm cơn mưa đến vội
Cái hẹn đầu nông nổi rồi xa
Đêm mưa ấy cũng nhạt nhòa
Bao nhiêu ký ức đậm đà sao quên
Nỗi nhớ đó không tên trĩu nặng
Bởi cuộc đời dành tặng riêng tôi
Phủ phàng đắng cả bờ môi
Tình kia chết lịm bên đồi cỏ hoang
Từng say đắm trăng vàng nửa mảnh
Để gieo sầu cô quạnh từng đêm
Ngắm trăng lạnh lẽo bên thềm
Phương trời xứ lạ êm đềm gối chăn
..thơ mộng thường ...
..01..07..16...
..bài họa mộng thường...
Tình héo hắt trao sầu quạnh quẻ
Đêm một mình gối lẻ tàn canh
Ly bôi cạn chén nào đành
Buồn đôi mắt ngọc đã dành hôm xưa
Sầu kia trút như mưa mùa hạ
Nụ hôn đầu vội vã xuyến xao
Nhớ ngày say đắm ngọt ngào
Giờ đây từ biệt vẩy chào lãng quên
Nỗi buồn ấy mình ên thầm lặng
Nhớ nhau nhiều cũng chẳng chung đôi
Bây giờ tựa cánh bèo trôi
Dạt theo dòng nước lẻ loi phủ phàng
Khuya vắng vẻ trăng vàng giá lạnh
Chợt u buồn nửa mảnh ngoài khơi
Lời ru hiu quạnh trong đời
Vần thơ gói gọn không lời trở trăn
Tình xưa ấy gió lay biển gọi
Nét dại khờ mòn mỏi bâng khuâng
Dấu yêu khẽ nhớ bao lần
Chợt sầu mi mắt vạn phần vì nhau
Người xa khuất chim muông lẻ bạn
Ngắm bầu trời lai láng niềm tin
Giờ đây hiu quạnh một mình
Phương trời xứ lạ chân tình ấm êm
Ta một bóng môi mềm ngấn lệ
Nỗi u sầu biết để chốn nao
Lá vàng rơi rụng xuyến xao
Cõi lòng hoang lạnh một màu nhớ nhung
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét