***LỤY TÌNH***
**207**********
Cũng bởi vì yêu mới khổ sầu
Đêm về quạnh quẻ suốt canh thâu
Người đi chiếc bóng đau lòng bậu
Bỏ lại nơi nầy đẫm giọt châu
Chết thảm vì ai bởi lụy tình
Đưa hồn thoảng nhẹ ..tấm băng trinh
Về đâu chẳng biết nên đành lịm
Rủ cánh hoa tình lắm kẻ khinh
....ảnh sưu tầm ...
**thơ mộng thường***
**22*08*15**
....bài họa của mộng...
Cay đắng người ơi bởi vì yêu
Bao điều người nói đã rất nhiều
Chờ nhau dệt mộng ôi lắm kiểu
Bây giờ lặng lẻ mới buồn hiu
Trải qua mới thắm mới đau sầu
Đêm về ủ rủ bởi vì đâu
Mang bao ngang tráiVì yêu bậu
Chợt hiểu ra rằng tình ...ở đâu..
Chữ tình nó đến từ ai
Rót mật vào tai cảm thương hoài
Cho nhau đắm đuối xong rồi chạy
Để lại cho nàng mảnh trăng phai
Biết yêu là khổ lại rất buồn
Bao người thầm ước đẹp đôi luôn
Khi se duyên nợ ai nào tưởng
Đoạn cuối cuộc tình đẫm mưa tuôn
Có yêu mới biết đau thế nào
Yêu người hồn gởi tận trăng sao
Đêm đêm gối chiếc tim rỉ máu
Cõi lòng tha thiết gởi chốn nao
Đã tháng năm qua vẫn đợi chờ
Dù tình kia chết quá thờ ơ
Ngày xưa say đắm giờ nhung nhớ
Tiễn một người đi... quá dại khờ..
Giã biệt người ơi dạ bồi hồi
Đêm về thao thức nhớ nhau thôi
Nàng yêu chết lặng vì quá vội
Nát một mảnh tình mãi lẽ đôi
Đã yêu mù quáng lẻ thường rồi
Đêm về khóc hận chỉ riêng tôi
Người đi nổi nhớ thầm mỗi tối
Chết lặng tâm hồn bởi đơn côi
Nghiệp chướng thôi người chỉ tại duyên
Yêu là say đắm nổi ưu phiền
Chỉ vì chữ nợ không tròn vẹn
Nên đành chia cắt nổi sầu riêng
Rớt mảnh trăng côi đẫm giọt sầu
Đêm về tưởng nhớ bạn tình đâu
Mất́ nhau canh vắng đau lòng bậu
Một bóng đêm trường mãi nhớ nhau
Bỏ lại cho em những nổi buồn
Thu về quạnh quẻ lúc chiều buông
Cho nhau nhung nhớ dường như muộn
Đã hết duyên rồi lệ sầu tuôn
Chấp nhận người ơi lỡ duyên rồi
Canh tàn đau xót chỉ mình tôi
Người đi để laị vần thơ vội
Heó uá tâm hồn mảnh trăng côi
Biển rộng mênh mông ..không bằng lòng..
Chung thuỷ cả đời nàng mãi trông
Chàng đi biền biệt phương trời mộng
Mỏi mắt mong chờ người biết không
Khắc đậm chi người để sầu riêng
Tâm tư ôm nặng mối ưu phiền
Người đi ngoảnh mặt hồn đau điếng
Chết lặng tình tôi ......bởi vì tiền
Thổn thức tàn canh chỉ mong người
Đêm nằm quạnh quẻ ngắm sao rơi
Người đi trăng khuyết vào mỗi tối
Bỏ lại nơi nầy nổi đầy vơi
Nhớ thương tình ảo cũng vui mà
Đêm buồn giọt lệ cũng tuôn xa
Người ơi cách trở lòng đau quá
Chữ tình không nợ phải lìa nha
Đắm say da diết bởi lụy nhau
Rời xa thương nhớ lệ tuôn trào
Chia lìa một mãnh đời tan rả
Chim đã lìa cành đã bay cao
Ngàn năm ly biệt vẫn ưu sầu
Đắm chìm luyêń ái mãi về đâu
Con tim chết lịm vì yêu bậu
Tan nát cõi lòng người biết đâu
Đắm đuối si mê một cõi tình
Làm người không đuối mới thấy kinh
Không yêu không chết là bản lĩnh
Có yêu mà chết thật cực hình
Vĩnh biệt ngàn thu một chữ tình
Cho lòng thanh thoát chẳng còn in
Người xa vạn dặm ai nào ngỡ
Gởi trọn về nhau tấm băng trinh
Lụy ái lìa quyên một kiếp buồn
Chim bầy lẻ bạn lệ dầm tuôn
Trời cao thấu nỗi sầu đêm muộn
Ngã gục ven rừng lá rụng buông
Trái tim khóa chặc tự lâu rồi
Chìa thì đã mất chẳng mong đôi
Tình yêu ngẫm ngán sầu muôn lối
Cảnh khổ trần gian ứu mắt mô
Mộng ảo mà sao mãi đắm say
Yêu chi khổ lụy đã bao ngày
Tình kia biệt nẽo xa vời vợi
Cố nhớ tâm hờn tủi lất lay
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét