*** OAN HỒN TRINH NỮ ***
************493**************
..THƠ CẢM TÁC...
Phảng phất hồn ai mờ sương khói
Trong canh tàn le lói mồ hoang
Âm u nơi chốn non ngàn
Vi vu thoảng nhẹ lướt ngang rợn người
Nàng khổ hận về nơi cõi vắng
Trút u buồn bởi nặng tình thâm
Như cơn gió nhạt âm thầm
Rừng khuya thổn thức vì câm hận đời
Mãi nấc nghẹn chân trời lặng lẻ
Thát khỏi đời còn trẻ ngây thơ
Từ̀ đây một nẽo bơ vơ
Tâm tư thuở ấy đến giờ còn mang
..thơ mộng thường....
..19 ..06..16..
..bài họa của mộng thường ...
Hồn ta theo gió cùng mây
Đi sương về gió đó đây canh tàn
Bởi yêu nên lụy ..thát oan..
Về bên thế giới hồn càng thảm thê
Ấm ức chẳng có nẽo về
Vì đi lạc hướng cận kề ma vương
Hồn tan trong cõi khói sương
Sẽ không trở lại quê hương gian trần
Vì vô minh lòng luôn vọng tưởng
Thoát mê mờ lưu vướng gì không
MỘNG chi nẽo ái lòng vòng
THƯỜNG đau tấc dạ phải không hỡi người
Đã sắp vào thu lạnh khói hương
Hồn em quạnh quẻ suốt canh trường
Thâu canh gió hú mà triêu ghẹo
Huyệt lạnh xương tàn mãi vấn vương
Anh đã từ đâu đã đến đây
Âm dương cách biệt chốn mồ này
Phiêu diêu đã thát về âm cảnh
Lối cũ em về cát bụi thây
Chẳng biết là ai chỉ gió sương
Hằng đêm xuất hiện lẻ vô thường
Thân kia tứ đại lìa buông bỏ
Một cõi hoang tàn thấy thảm thương
Hồn oan bảng lãng dựa vào trăng
Xót phận từng đêm tựa cung hằng
Gọi mãi hồn em vào cõi vắng
Em giờ đã chết anh biết chăng
Trút cạn hồn thơ gởi hương linh
Âm gian giả biệt Cách ân tình
Về nơi vĩnh cửu thôi đừng hẹn
Cõi tạm xin chờ kiếp lại sinh
Chẳng biết vì sao lại đến đây
Thân thì chẳng có khói hương vầy
Tình thơ đã cạn giờ run rẩy
Phảng phất hồn ta tựa khói mây
Mảnh hồn bay vào nơi địa phủ
Còn lại gì lối cũ từng qua
Đắng cay trộn lẫn xót xa
Chìm vào âm cảnh để hòa khói sương
Hỡi ơi ..
Phảng phất hương linh
Hồng nhan phận bạc ..
Chữ tình là chi..
Cớ sao...
Héo úa xuân thì
Chỉ là cọng cỏ
Đường đi xá gì
Ý trời...
Giờ ở âm ty
Mà nghe hạnh phúc
Lạ kỳ ...tại sao ?
Thế gian..
Nhuộm lắm giọt đào
Cho nên trần tục
Lại nhào âm ty...
Ối trời...
Tình là cái chi chi
Mà bi mà lụy
Tưởng gì ..phí công
Ái ân ..
Hương lửa cũng nồng
Phụ ngay cái rột
Là xong chữ tình
Tội gì ..
Hạ thấp băng trinh
Để cho kẻ sĩ
Nó rình cuỗm đi
Chuyện đời ..
Ngẫm cũng lâm ly
Hồn về chín suối
Lạ kỳ hồn nhiên
Buông đi vạn sự ưu phiền
Lạc vào tiên cảnh
Miên miên cửu trường
Thế gian một cõi vô thường
Mà vênh mà váo
Xem thường thị phi
Ngậm ngùi..
Giã biệt cố tri
Về nơi cực lạc vương chi chuyện trần
Đời là một kiếp phù vân
Ta chẳng ân cần
Bởi lẽ ..vô minh..
Có chi ..
Mà lụy hại mình
Hồn siêu phách tán
Ma nhìn không ra
Ha ha ..
Hương khói nhạt nhòa
Cảm ơn dương thế
Gọi là ân nhân
Cho ta vui chốn hồng trần
Nhìn bao thảm cảnh
Định phân khó lường
Ta nào bi oán vấn vương
Một nhành hoa trắng
Khói hương chân tình
Ta giờ là kẻ
Vô hình
Sẽ về thượng giới của mình an nhiên
Ta đang tận hưởng cảnh tiên
Hoa thơm muôn sắc
Hương liên ngự vào
Bái biệt cảnh thế trần lao
Ta về tiên giới muôn màu tốt tươi...
Người từ cõi chết ..!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét