*169** SẮC THU ***
****************
**thơ*mộng thường**
Vẫn biết thu về lá rụng bay
Hoàng hôn khép lại sắc hương lài
Có nhau ấm áp đời ru mộng
Dệt cả thiêng đường ta đắm say
Có những thu tàn ái biệt ly
Người đi cỏ uá sắc xuân ghì
Hoa tàn héo rủ bên bờ suối
Trải cả tâm hồn lệ ước mi
Gió dệt lời thơ khẽ se lòng
Ve buồn ảo não khóc sầu không
Râm ran nhạc khúc tình ly biệt
Nức nở ru hời gợi nhớ mong
**30*06*15**
...Bài HỌA của mộng thường...
Lặng lẻ thu rơi giữa vườn chiều
Giọt sầu sâu lắng mãi điều hiu
Mưa ngâu từng hạt ôi sao lạnh
Buốt giá cõi lòng hỡi người yêu
Thu về én lượn sắc se lòng
lòng oanh cô quạnh mãi hoài mong
Mong người viễn sứ sao vô vọng
Vọng tưởng đêm ngày cũng bằng không
Không anh . Hoang vắng vào cõi mộng
Mộng suốt một đời lạnh lẽo đông
Đông về buốt giá kẻ cô phòng
Phòng loan lạnh lẽo hết chờ trông
Thu đến thu đi cũng úa tàn
Nổi buồn u tịch cánh rừng hoang
Chiều thu nắng ấm hoàng hôn nhạt
Vài chú chim bay khẽ mơ màng
Lá đỗ rừng chiều ngợp tiếng ve
Sao nghe buồn thế lúc trưa hè
Quạnh quẻ ngân nga nô đùa trẻ
Gió lùa man mát bên lủy tre
Nổi nhớ mênh mông lúc thu về
Hoài mơ tưởng nhớ chốn làng quê
Thả bao ký ức thời non trẻ
Tiếng ve gọi thảm đến não nề
Cứ mỗi chiều về lá mùa thu
Mùa thu hoa nắng tỏa sương mù
Sương mù khắp nẻo mây ngập lối
Ngập lối hoa rơi chẳng đường về
Đường về đâu hỡi bóng tình quê
Tình quê tha thiết lúc thu về
Thu về nắng ấm lòng trĩu nặng
Trĩu nặng u hoài mỗi tiếng ve
Cánh nhạn tung trời khắp bốn phương
Chiều buông nắng nhạt khuất mờ sương
Thoang thoảng hương thơm mùi dạ lý
Có phải vì nhau mới dặm trường
Gió thu nhè nhẹ thoảng sương mờ
Lay hồn tỉnh mộng khiến ngẩn ngơ
Cánh nhạn ăn đêm sầu vạn nẻo
Lạc mất nhau rồi mãi bơ vơ
Mưa vẫn rơi điều trên phố xưa
Lòng oanh chua xót lúc giao mùa
Ngắm nhìn lá rụng vàng lối nẻo
Cay đắng cõi lòng nắng vàng trưa
Mỏi mòn bóng nhạn mãi biệt tăm
Mùa thu Lá rụng rớt âm thầm
Bâng khuâng nuối tiếc thời gian đã
Gởi gió heo mây nặng kiếp tầm
Thu đến thu đi xót cõi lòng
Thu tàn héo úa rụng bên sông
Chiều buông sắc nắng buồn quạnh quẻ
Thu đã đi rồi hết hoài mong
Thu đi lá hết rụng rồi
Đông kia lại đến bồi hồi nhớ ai
Nhớ ai rủ cả hình hài
Phai tàn nhan sắc nhạt đôi má hồng
Bên thu quạnh quẻ buồn không
Đông tuy có lạnh cõi lòng ấm nha
Ấm lòng có bạn thi ca
Vô cùng hạnh phúc họa cùng bạn thân
Nai vàng ngơ ngác lá thu rơi
Khoảnh khắc mùa thu Lá tơi bời
Nhặt lá vàng bay lòng mong đợi
Mòn mỏi thu về qúa chơi vơi
Vàng anh thánh thót tiếng gọi bầy
Thu về nắng nhạt mát trời mây
Vắng nhau lẻ bạn buồn hiu quạnh
Có thấu lòng chăng cảnh tình nầy
Mưa thu rơi nhẹ trước sân nhà
Giọt sầu lặng lẻ bạn tình xa
Trông chờ mòn mỏi thu tàn rả
Thu đã đi rồi cách tình ta
Gió thu man mát cõi lòng
Thuyền ai cập bến chỉ mong gặp người
Thu tàn đông đến lạnh nơi
Ấm lòng cô phụ bẻ bàng trời thu
Mây vàng lãng đãng lá chiều thu
Hoàng hôn khép lại áng sương mù
Nhớ nhung mấy bận sầu tơi tả
Tha thiết vần thơ mộng tình ru
Nhẫn Tâm mấy bận xuất anh tài
Thi ca hội họa không kém ai
Nữ sĩ miệng ngậm đầy gan thép
Mọi người khâm phục nói không sai
Nhẫn Tâm muội chớ khiêm nhường
Vần thơ của muội tợ kim cương
Sáng ngời cao quí không thể tưởng
MỘNG tỷ thi phú cũng rất THƯỜNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét