***THU TÀN *****
***228***********
....tình khúc...thu buồn...6
Có phải vì thu lá rụng đầy
Buông chiều gió lạnh lá vàng bay
Bâng khuâng nuối tiếc chiều hôm ấy
Rớt laị bên đời giọt đắng cay
Vội đến qua nhanh xót phận đời
Chiều buồn ngắm những lá tàn rơi
Cho hồn buốt giá hoàng hôn đợi
Kỹ niệm tàn tro vỡ vụn rời
Góp nhặt yêu thương của tháng ngày
Chôn vùi nấm mộ đã tàn phai
Yêu là cay đắng là hoang dại
Đoạn cuối tình sầu cõi lòng say
**thơ mộng thường **
**17*09*15*
Nắng vàng rơi rụng lá mùa thu
Còn chút hương yêu tỏa sương mù
Gợi nhớ cho nhau... bao là đủ
Hồn thơ lai láng dưới trăng lu
Đôi mắt cay cay xót phận đời
Đau buồn chiếc lá rụng đầy rơi
Chiều thu quạnh vắng lòng mong đợi
Một bóng cô liêu ở cuối trời
Chiều thu quạnh vắng lá vàng rơi
Cõi lòng hoang lạnh đến tơi bơì
Hồn thơ bay bổng ôi diụ vợi
Đẫm ướt vần thơ mãi không vơi
Góp giữ yêu thương chi riêng buồn
Thu về lặng lẽ lá vàng buông
Người đi chiếc bóng tôi sầu muộn
Lá mãi vàng rơi dưới mưa tuôn
Thơ BUỒN đã thắm tận xương rồi
Làm sao thay đổi được người ơi
Dòng châu khóe mắt sao vời vợi
Nấc nghẹn tuôn trào cứ muốn rơi
Thông cảm cho nhau hơỉ bạn hiền
Thơ buồn hay dở có điên điên
Người xem có chán xin đừng chưởi
Bởi nghiện thơ buồn ..khóc thường xuyên
Định luật muôn đời phải thế thôi
Lá vàng rơi rụng là đúng rồi
Làm sao dinh mãi cây già cổi
Làm người không khác cũng thế thôi
Kiếp người lặn hụp khổ đau nhiều
Trẩn gian coi tam rất la phiêụ
Ngươi ơi buông bỏ cần phải hiểu
Cõi tạm thôi mà chớ phiêu diêu
Thu buồn rơi rụng lá vàng cây
Hồn thơ bảng lãng cõi lòng nầy
Hàng cây trút lá cành sơ xác
Nỗi buôn sâu lắng thả trời mây
Chẳng còn lại chi lá lìa cành
Vàng vọt đâu còn mãi màu xanh
Đời là ngắn ngủi vô thường đến
Cõi tạm ̣thôi mà vội qua nhanh
Mơn mởn xanh tươi dang ngọc ngà
Yêu kiều tha thướt quá kiêu sa
Ngày tháng dần phai hồng nhạt má
Tình người như thế cũng nhạt nhòa
Còn đong nơi đây chút hương yêu
Tình cũng dần vơi áng mây chiều
Gió thoảng hoa rơi tàn phai sắc
Cuộc đời buồn thảm quá cô liêu
Cứ mỗi thu về lá lại thay
Hàng cây già cổi theo tháng ngày
Tình kia chết lịm đành xa mãi
Mòn mỏi mong chờ ai có hay
Uất nghẹn từng cơn bởi đau buồn
Lệ sầu chan chứa mãi cứ tuôn
Tình kia xa khuất đâu còn vướng
Nẻo ái không tròn phải đành buông
Còn giữ lại đây chúc hương đời
Dù rằng hoa héo úa tả tơi
Ngày mai nắng ấm chân trời đợi
Rực rở đời vui cuối chân trời
Xót lại gi đây chút u buồn
Thu tàn lá rụng lúc chiều buông
Hoàng hôn xếp lá tình chưa đượm
Cõi vắng đâu còn tiếng chim muông
Thế gian mờ ảo lắm ưu phiền
Trần đời quạnh quẻ lắm đảo điên
Nhẫn Tâm thanh thoát lòng sao xuyến
Cõi ái buông dần thấy cảnh tiên
Tuổi xuân mới đó đã mất rồi
Xuân nay lạnh buốt cõi lòng tôi
Tình đời ̀ nghịch cảnh ta buông vội
Lắng lại nơi nầy chút buồn thôi
Một chút tình thơ cũng ấm nồng
Cõi lòng hoang lạnh lúc chiều đông
Vần thơ nhả hết tâm tư nhẹ
Một chút buồn vui cũng thỏạ lòng
Thu xưa rơi rớt lá vàng chiều
Nặng tình thơ nhả khúc quạnh hiu
Vườn xưa nay vắng người nào hiểu
Lòng tôi đau nhói chốn tịch liêu
Tình thơ đắm đuối khẻ dâng trào
Một chút hương yêu đã thầm trao
Bây chừ vụt mất tình ngơ ngác
Cõi vắng thu buồn nấc nghẹn ngào
Chỉ chút hương thôi cũng thỏa lòng
Là bao tình nghĩa gửi hư không
Ta mau gìn giữ ...đừng đánh mất
Lạc mất nhau rồi mãi hoài trông
Gửi trọn cho nhau một chân thành
Tô thêm cho thắm vẻ nên tranh
Nụ cười thân ái luôn dành sẵn
Kết tình nhân nghĩa chớ mong manh
Trần gian cõi mộng lắm gian tà
Làm người tỉnh thức bỏ cái ..Ta...
Cái tôi lớn quá đời nghiệt ngã
Vạn pháp ôn hòa đời thăng hoa
Nhẫn nhịn nhìn đời cuộc sống vui
Cho dù cay đắng lắm bùi ngùi
Cho dù trắc trở đời cay nghiệt
Cũng cố ngậm cười chớ thối lui
Nhìn xuống cuộc đời chẳng bôn ba
Niềm vui chan chứa hết lệ nhòa
Cạm bẫy đường đời nhiều gian trá
Đau thương bao cảnh qủa xót xa
Còn lại gi đây chút tình thân
Ứng sử cho nhau phải ân cần
Cho nhau nồng ấm đừng sân hận
Giữ lại cho nhau đẹp muôn phần
Gian manh cướp của để riêng sài
Không dành phước báo đề ngày mai
Bôn ba cho lắm rồi khổ mãi
Kết cuộc dòng đời chẳng bằng ai
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét