*** NÀNG ĐÔNG***
***333*************
Lạnh lắm đông ơi...tuyết phủ dầy ..
Đông về trắng cả ngỡ là mây
Tim ta buốt giá lòng hiu quạnh
Lạnh cả bầu trời nhói cỏ cây
Có phải giờ đây thiếu nắng vàng
Nàng đông lả lướt gọi tình lang
Thu phân vội vả vàng rơi rụng
Tuyết phủ loang trùm ..lạnh lắm chàng..
...Thơ mộng thường ...
..20..12...15...
...Bài họa mộng thường...
Không chồng cõi lòng thanh thản
Mơ làm gì bóng dáng của người ta
Tấm thân trong ngọc trắng ngà
Đáng yêu biết mấy vậy mà hủy sao ..
Tiếc cho thân phận má đào
Trao nhầm bợm nhậu là xong cuộc đời
thà rằng ở vậy vui chơi
Còn hơn tất dạ rối bời vì yêu
Không chồng cuộc sống quạnh hiu
Nhưng tâm thanh thản được nhiều rảnh rang
Mơ chi bóng dáng của chàng
Đem về hầu hạ trái ngang cuộc đời
Tấm thân héo úa tả tơi
Như tào lá rách bị phơi nắng vàng
Hỏi xem như vậy các nàng
Có còn mơ tưởng bóng chàng nửa không
Thức trắng vì ai hỡi cô nương
Đau lòng nỗi nhớ suốt canh trường
Vì đâu quạnh vắng người mỗi hướng
Ái đoạn từ đây chỉ khói sương
Giữ chặc làm sao ..chỉ xa vời..
Lóng ta buông bỏ sẽ thảnh thơi
Yêu người đắng cả tâm sầu não
Héo rủ canh tàn mãi chẳng vơi
Ước hẹn chi nhau để tủi hờn
Đêm về lạnh buốt bởi cô đơn
Người xa vạn lý đành ly biệt
Kẻ mãi mong chờ ..chẳng nguồn cơn..
Cách biệt từ đây phải xa nhau
Con tim rỉ máu lệ tuôn trào
Tình kia chấp cánh đừng nương náo
Chét lịm hồn ai lỡ trót trao
Buốt giá con tim mãi đợi chờ
Ta là nửa mảnh của tình thơ
Anh về sưởi ấm em mong đợi
Thỏa mộng sum vầy đã ước mơ
Vạt áo vần thơ thiếp vẫn giử hoài
Để làm kỷ vật sau nầy chúng ta
Nếu mai cách trở vẫn mãi không nhòa
Bao ngày tha thiết đậm đà sao quên
Thiếp giờ cô quạnh mình ên
Chàng ôm gối chiếc ngồi bên cửa nhìn
Đông về lạnh lẻo bóng hình
Thiếp mang nắng ấm sưởi tình chàng ơi
Cái lạnh đêm đông đã trở về
Chàng nay biệt xứ nẻo sơn khê
Lòng đau thiếp đợi chàng trở lại
Buốt giá mong chờ dạ tái tê
Hỡi gió mây chiều có thấu ta
Bao nhiêu nỗi nhớ chẳng nhạt nhòa
Người đi khuất nẻo phương trời lạ
Cõi vắng u buồn chỉ có ta
Nguyệt tỏa từng đêm ảo ảnh chờ
Xa rồi ngày tháng của tình thơ
Vương trong mắt lệ sầu duyên nợ
Điệp khúc mơ màng tiếc ngẩn ngơ
Đoạn ái từ đây giã biệt người
Xuân nồng thuở ấy chẳng còn tươi
Trăng khuya lơ lửng sau triền núi
Vọng nguyệt canh tàn đắng nụ cười
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét