*** CANH CŨNG MẤT MÀ***
...572..
Ôi quả mít gần như đã lớn
Khóa lại nào ba trợn nó rinh
Các thần ấy thật là linh
Nếu không cẩn thận ...thì mình nhịn ăn
Bao công sức khó khăn trồng trọt
Chờ chín rồi mới gọt để xơi
Không canh đêm sáng..bay hơi
Chỉ còn cái cuống ..ôi trời ...tài ghê
Thôi im lặng nói thì quê lắm
Đã nhịn thèm ...mới ngắm chiều qua
Từ nay ngủ gốc mít nha
Nhớ ôm cho kỷ ...kẻo là mất luôn
....Mộng thường ...
..23 ..08...16....
Ôi quả mít bao ngày mong đợi
Dáng to tròn vời vợi yêu thương
Tao chờ sực nức mùi hương
Là tao hạ xuống..lên đường vân du
Nhưng lại nghĩ mấy Cu nó thấy
Ngửi thấy mùi béo ngậy nó bê
Thép gai ra chợ mua về
Chẳng buộc cẩn thận tứ bề chắc ăn
Bởi sợ bọn lăng nhăng nó cuỗm
Lên tao đành dùng khóa hòm chuông
Đêm đêm canh ở góc vườn
Mít ơi là mít tao thương mày nhiều...
Của thì chẳng đáng bao nhiêu
Nhìn xem rồi ngẫm nhiều điều...nghĩ suy...
Tùng Lê ..
Nhìn quả mít em thèm muốn chết
Canh đêm ngày có mệt hay không
Dù mưa bão cũng ra sông
Cứ ngồi ở đó để trông thấy mùi
Ôi thượng đế đời tui rõ khổ
Canh chín nè để mổ ra ăn
Canh trộm quả thật khó khăn
Nó thẻo từng miếng ...mất phăng nó rồi ..
Tui ấm ức ..cắn môi chảy máu
Thằng trộm này có đáo để không
Đã khóa ngồi đó để trông
Nhưng tui ngủ gật ..bên sông ...chẳng còn ..
Canh trái mít từ non tới chín
Giờ mất rồi phải nhịn chứ sao ..
Nhắc tới gan ruột cồn cào
Tổ cha cái bọn ...đứa nào ...trộm bây ..
Mộng thường ..
Ôi quả mít sao mà to quá
Ăn nó vào chắc đã lắm đây
Quả to mập mạp thế này
Hèn chi phải giữ kẽo thầy đến rinh!
Lồng kia khóa sắt xinh như thế
Nhưng mà chất lượng để bàn sau
Thời nay công nghệ dồi dào
Đa năng mở khóa cái ào là xong!
Ao Huyen
Trông quả mít đến ngày thơm nức
Nhưng mà rầu phải thức để canh
Ôi trời sao bẻ khóa đành
Chỉ có trái mít mà hành đời sao
Tôi cũng biết nên mau giữ kỹ
Giỏi hơn mình ...thôi thí nó đi
Trái mít chẳng đáng là chi
Nó dùng công nghệ rinh thì mới ngoan ...
Mộng thường
MẦN TRÁI MÍT
Mít ơi , mầy ướt hay khô
Từ hôm mầy trổ tao rờ không ra
Tao mong mầy lớn ú na
Nhựa căng thơm phức là tao hái liền
Không kịp là mấy thằng điên
Nó rình ăn trộm mầy liền mít ơi
Trộm ăn trộm chẳng có mời
Uổng công chăm bón một đời của tao
Đêm nay tao ngắm ánh sao
Tao ôm mầy ngủ với tao trọn tình
Ngày mai trời mới bình minh
Tao mần mầy trước bọn rình hết mơ
Vô nhà tao viết bài thơ
Tao mần trái mít ngân ngơ nhựa tình
Tao mần từ lúc bình minh
Mần đi mần lại một mình mệt ghê
May là tao ở nhà quê
Mùi thơm của mít tao mê cả ngày
Bà con không có ai hay
Mình tao với mít suốt ngày mê ly
Đơn sơ không có cầu ky
Bổ ra lấy múi hột thì nấu ăn
MÍt ơi đừng có ăn năn
Từ non tới chín tao ăn tao trồng
Dinh Dung Pham
...giải phẫu trái mít..
Cũng gì trái mít ngoài sông
Mà thân tôi khổ ..cái lòng tôi lo
Mít kia từ nhỏ đến to
Một thân chăm sóc ..Để cho múi dầy
Cái thằng ăn trộm mọt thây
Cả đêm rình rập ..chờ ngày nó thơm
Đợi khi vàng rực nó ôm
Gọn cả trái mít ..mà chôm về nhà
Tôi canh thiệt mệt đó nha
Thèm có trái mít thật là khổ thân
Phải chi trồng ở trước sân
Thì đâu đến nỗi ..lo gần lo xa
Đến nay tròn lẳng ú na
Chắc là xắp chín ..hái bà cho xong ..
Phơi nắng ba buổi thơm nồng
Đến ngày mổ xẻ ..mời chồng ra xơi
Múi chín nè vợ ..tôi mời
Kia là cái hột ..Cả đời tôi mê
Vợ chồng ăn uống hả hê
Xong rồi trái mít ..trộm bê hụt rồi....
...mộng thường ....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét