Mộng Thường Sơn Trang

Chào Bạn Ghé Thăm - Mộng Thương Sơn Trang

Chủ Nhật, 21 tháng 8, 2016

TA PHẢI THẤU

*** TA PHẢI THẤU ***
*********556************

Ta một kiếp hồng nhan tại thế
Đẫm u buồn không dễ phôi pha
Say chi một bóng trăng tà
Ngày đêm mơ mộng ..khiến ta quay cuồng

Ta đã biết chim muông xoải cánh
Giữa rừng chiều hoang lạnh hồn thơ
Hoàng hôn nhạc khúc hững hờ
Chợt xa chợt vắng buông tơ bao ngày

Ta vẫn biết trăng cài biển vắng
Sao lại buồn cho nặng tâm tư
Nửa mơ nửa thực nửa hư
Bơ vơ giữa chốn rối nhừ tâm cang

Cũng rồi kiếp hồng nhan bạc số
Từng đêm về lệ đổ chứa chan
Bởi xưa tình ấy lỡ làng
Vị cay vị đắng phủ phàng tơ duyên

Ta buông cả ưu phiền tại thế
Ở chốn trần không để riêng ta
Rả rời một mảnh trăng ngà
Chìm nơi đáy biển xót xa cõi tình

Đành quên hết bình minh ló dạng
Cảnh hồng trần lai láng sầu bi
Ngã bút dệt những vần thi
Gởi bao ai oán cố tri dặm trường

Ta lạc mãi phong sương nhầm lẫn
Chẳng lụy tình vương vấn trần gian
Thân tâm thanh nhẹ vững vàng
Hồn ta thoảng lướt mây ngàn thăng thiêng

Ta bảng lãng ..́ an nhiên đã định
Chốn thọ trần chẳng dính bụi trần
Phản phất như gió trong ngần
Chẳng bi chẳng lụy vơi dần nghiệp oan

Giã biệt nhé thế gian diễm tuyệt
Ta vui đời tha thiết đó đây
Đùa trăng giỡn gió cùng mây
Quên đi tất cả chốn này sầu đau

Đã quên kiếp hôm nào dậy sóng
Trả cho đời những bóng phù vân
Vẳng nghe xa tiếng chuông ngân
Buồn vui bỏ hết thế nhân vô thường

Ta mỏi gót phấn hương đẫm lệ
Chim bầu trời hãy để nó bay
Cớ chi một kiếp u hoài
Để cho nhan sắc nhạt phai bởi chờ

Vầng trăng ấy ngẩn ngơ nhân loại
Kiếp tục phàm chẳng ngại mê say
Chìm trong bể ái đọa đày
Chết trong biển thảm chẳng ngày trở ra

Ta đã thấy đến ba vạn kiếp
Cũng con người duyên nghiệp đão vòng
Trả hoài không hết phải không
Lộn lên trả nữa chỉ mong vẹn toàn

Dù đã trả hơi tàn sức lực
Cũng mong người đừng vức bởi mê
Đau khổ chẳng thấy nẽo về
Cũng cam nhận cả não nề ...hỡi ơi ...

Ta ngẫm thấy biển khơi sâu lắm
Rộng chân trời thuyền đắm cũng say
Rong chơi vui thỏa tháng ngày
Sóng to gió lớn dậm dầy phong sương

Mãi đeo đuổi dặm trường nào chán
Ta nhìn mà ngao ngán người ơi
Bởi thế mới gọi là đời
Vô minh muôn kiếp chẳng rời khổ thân

Ta chợt tỉnh bâng khuâng thầm hỏi
Hỡi dương trần có mỏi mệt không
Hết trồi biển lại hụp sông
Có nghe khổ não mãi trồng trái oan

Sao cứ mãi lang thang chốn cũ
Bởi cuộc đời như lũ cuốn trôi
Sao không tỉnh mộng đấp bồi
Để hồn hoang dại để rồi đắng cay

Ta đã tỉnh không say nên ngộ
Thuyền trở về bến đỗ bình yên
Chẳng vương không lụy ưu phiền
Là bờ bến giác nhân duyên an lành

Ta hiểu thấu chúng sanh lầm lỡ
Vén mây mờ để trở về mau
Nếu không sẽ đẫm lệ trào
Sẽ gây nghiệp chướng một màu tang thương ....

.... thơ mộng thường ...
...16...08...16....

Đường trần lặn hụp mãi mê
Muốn tâm tỉnh mộng mới về an nhiên
Mới dứt được những ưu phiền
Mới mong thanh tịnh ..gieo duyên phật đà

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét