***DÃ THÚ ***
***************
**thơ*mộng thường**...:-)
Xót thương cho một kiếp người
Khi còn đỏ hỏn đã rời mẹ cha
Kiến vàng đeo cắn vào da
Tấm thân đau đớn xót xa đỏ bầm
Làm mẹ sao nở đang tâm
Bỏ con thơ dại ..hơn cầm thú kia
Khúc ruột sao nở đoạn lìa
Làm mồi cho kiến ..Để bia miệng đời..
**17*06*15**
..Bài họa MT...:-)
Nhìn xem con trẻ lệ nhòa
Làm mẹ tâm kém hơn loài súc sinh
Ai thấy lại chẳng bất bình
Lương tâm của mẹ ...chó rinh mất rồi
Thấy cảnh đau xót vô cùng
Da thịt non nớt lạnh lùng kiến ăn
Ở đời nếu có khó khăn
Không nuôi con trẻ quấn chăn cho người
Đời người nghiệp báo khó tránh đây
Oan gia tương ứng nhân quả dầy
Làm sao thay đổi ...đà gieo hạt
Hạt đã nẩy mầm ắt mọc cây
Giọt nước tràn ly sẽ có ngày
Đầm đìa suối lệ thế gian cay
Đừng nên gieo qủa nhiều đau khổ
Oán sẽ theo ta kiếp trả vay
Xót xa cho cảnh con thơ
Làm sao chống lại bây giờ kiến ăn
Nằm im thân quấn tấm khăn
Để cho kiến cắn nó ăn mặc tình
Làm sao có thể sơ sinh
Tội tình chi hỡi trời đày thân con
Dù cho hoàn cảnh có trái ngang
Sinh con có chỗ cho đàng hoàng
Cớ sao đem bỏ ruồi kiến đục
Để người nguyền rủa loài cầm lang
Chúc bạn vui hạnh phúc nhé
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét