*** GA VẮNG ***
**********570****
Sân ga vắng mình tôi đếm bước
Nặng trĩu lòng phía trước dòng đời
Chuyến tàu rẻ lối mù khơi
Đằng sau để lại ..nghẹn lời của ai ..
Tôi lặng lẻ ..hình hài mệt mỏi ..
Chợt u buồn nghe nhói vào tim
Còi tàu xé nát màng đêm
Vang trong xa thẳm nổi niềm bâng khuâng
Thôi biệt nhé ..tình nhân người hỡi ..
Duyên không tròn chỉ bởi con tàu
Thôi đành mãi cách lìa nhau
Biển xanh anh nhé ..hôm nào không quên
Nỗi nhớ ấy chẳng nên cố giữ
Hãy chôn vùi những thứ cần chôn
Giờ đây quạnh vắng hoàng hôn
Đường rây lạnh lẽo...ru hồn hoang vu...
...thơ mộng thường...
....25...08...16....
E đến trể đoàn tàu rời bến
Khách trên tàu chỉ đến mình tôi
Phải chi nhanh bước hôm rồi
Để cùng một chuyến để ngồi cùng nhau
...Sơn Thái...
Em trễ bước lạc loài ga vắng
Để tâm hồn trĩu nặng vì sao
Đâu lời của ấy hôm nào
Gởi theo gió thoảng con tàu mang đi ...
...Mộng thường...
Lòng buồn tàu đã thiếu Em
Ngỡ rằng nguời đã không thèm đến ga
Bây giờ tàu đã đi xa
Bỏ Em ở lại sân ga một mình
Em ơi đừng trách vì tình
Tại vì chậm bước bình minh tàu rời
Sơn Thái...
Giờ đây lặng lẻ mình ta
Âm thầm đếm bước nhạt nhòa cô đơn
Thôi đành không dổi chớ hờn
Chỉ vì không nợ keo sơn thôi lìa
Ta rời ga vắng canh khuya
Để bao luyến tiếc tình chia đôi đường
Đoạn lòng tiễn biệt người thương
Chôn vùi dĩ vãng ..đêm trường sân ga..
Mộng thường...
Thôi đành không nợ chẳng duyên
Con tàu rời bến người liền quên tôi
Mảnh tình trong dạ rối bời
Người nơi xa ấy chân trời hãy vui
..Mộng thường...
Lên tàu rời bến chơi vơi
Kẻ đi nguời ở rối bời ruột gan
Trách tàu sao nở nhẫn tâm
Chia hai lối mộng để thầm nhớ thương
..Sơn Thái...
Tàu đi bao nỗi vấn vương
Để bao nuối tiếc con đường vắng tanh
Gió đưa sao nở xa đành
Ta người mỗi nẽo trở thành ...Không quen
Mộng thường...
Tại tôi vội bước lên tàu
Bỏ Em ở lại ga chiều vắng tanh
Chuyến tàu chỉ có mình Anh
Biết Em có đến song hành cùng nhau
Ông tơ cắt đứt chỉ đào
Giờ chia hai lối ngày nào chung đôi
Sơn Thái..
Tơ hồng đã đứt nhạt hương
Ta người mỗi đứa một phương biệt rồi
Ga buồn lặng lẻ đơn côi
Ông tơ bà nguyệt se rồi ..dở dang
Đường rây mỏi bước lang thang
Nhớ chăng thuở ấy...nhẹ nhàng thoảng qua
...Mộng thường ...
Lang thang mỏi gót đơn phương
Thương người lỡ chuyến tình trường sân ga
Thôi đành quên chuyện tàu xa
Chuyến tàu kế tiếp khắc hoa tên mình
Sơn Thái...
Ga chiều lỡ chuyến điêu linh
Người nơi cuối nẽo ...chỉ mình đơn côi
Lặng thầm chợt đắng bờ môi
Tình xưa nay hết ...một đời mất nhau ...
Mộng thường ...
Tơ tình giờ đã đứt đôi
Nụ cười luôn nở trên đôi môi hồng
Tình xưa đã hết còn mong
Tơ tình đã đứt tơ lòng vấn vương
...Sơn Thái...
Tàu rời bến mang bao nỗi nhớ.
Em đến trễ,bỏ lỡ duyên tôi.
Yêu say đắm ,đã một thời.
Thôi đành lỡ chuyến người ơi đừng buồn.
Sân ga buồn đìu hiu đêm vắng.
NỖI cô đơn lẳng lặng em đi.
Thôi đành tan vỡ duyên thì.
Bời do số phận nghĩ gì xót xa.
..viet ct...
Tàu rời bến lệ tuôn đẫm ướt
Lời hôm nào sánh bước cùng nhau
Giờ đây cách biệt nghẹn ngào
Có buồn cũng thế ..Gởi vào hư không ...
Ta mỏi bước hoài mong chốn cũ
Cơn mưa chiều rớt nụ tầm xuân
Ngày xưa lỗi hẹn bao lần
Nay đành ly biệt ..bâng khuâng nổi niềm ...
....Mộng thường....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét