*** KHÔNG NỢ CHẲNG DUYÊN ***
*******************558**************
...tặng bạn của tôi...
Duyên kia chẳng trọn thôi đành lỡ
Nợ không thành dang dở từ đây
Tình ta thôi hết sum vầy
Nghĩa tào khang ấy đọa đày đôi ta
Giờ cách trở mình xa vậy nhé
Anh bên người vui vẻ trọn đời
Em mang lòng dạ rối bời
Chúc anh hạnh phúc phương trời cùng ai
Em lặng bước mắt ngài đẫm lệ
Nuốt vào lòng chỉ thế chôn vùi
Khối hờn âm ỉ sao ngui
Chia tay là để ...đẩy lùi đớn đau
Câu hẹn ước người trao chi vội
Lỗi câu thề gieo tội ngàn sau
Mắt mi đẫm lệ nghẹn ngào
Một mình đếm bước ...trời cao thấu lòng
Đành tiễn biệt vì không còn nữa
Hết thật rồi chỉ hứa rồi quên
Tình kia gió thoảng qua ghềnh
Chợt tan chợt biến ..Mình ên ...chốn này ..
...thơ Mộng thường ..
....08..08...16.....
Thương người duyên nợ không thành
Nghìn thu rưng đọng, một mảnh tình sầu
. Đêm về mãi thức canh thâu
Vì đâu nên nỗi, mãi đau tim này.
Vo Lam Son
Tình kia đã lỡ là dĩ vãng
Hãy chôn vùi năm tháng dần trôi
Lệ buồn ướt đẫm bờ môi
Những gì trao tặng đâu rồi ..lãng quên ...
Mộng thường
KHÔNG NỢ CHẲNG DUYÊN
Thôi nhé, tình ta đã hết rồi
Ân tình không bước được lên ngôi
Đường mây hai lối nay buồn rẽ
Em một nơi và anh một nơi!
Trời hỡi ! Sao tôi khổ thế
này?!
Tình yêu vừa đánh mất qua
tay
Trên trời mây trắng vô tình
quá !
Mây vẫn hững hờ, mây vẫn
bay !
NHN
Anh nở đành sao ..đã đoạn lìa
Ân tình thuở ấy đã cách chia
Từ nay biển ái ...đâu là nghĩa
Vội vã hôm nào ..khổ thế kia
Ơi hỡi ..cao sanh nỗi đoạn trường
Yêu là cay đắng ..mãi vấn vương
Vì sao nuốt hận mà cứ tưởng
Giả biệt thôi lìa... nhạt phấn hương
Mộng thường
Gạt sầu tiễn biệt người đi.
Mà sao tôi lại sầu bi.. theo hoài.
Hay còn khổ lụy vì ai.
Cố quên tất cả ....tình phai lờ làng.
Chôn vùi ký ức bè bàng.
Những gì trao gửi mà Nàng lãng quên.
Viet Ct
Thuở ấy chiều thu lặng lẻ thầm
Người đi vội vả biệt xa xăm
Lòng đau cố nén đành im lặng
Hạnh phúc người ơi chúc thật tâm....
Lặng lẻ Thầm
Chiều thu thuở ấy thầm lặng lẻ
Nỗi u buồn quạnh quẻ đêm dài
Tình kia gió thoảng mây bay
Chợt nghe chua xót đắng cay đượm sầu ...
Em mắt ướt mình ên chốn cũ
Mãi lặng thầm giấc ngủ nào yên
Nhớ ai đượm nỗi ưu phiền
Khắc vào tâm khảm bởi duyên không thành
Thôi biệt nhé yến oanh cách trở
Nợ chia lìa dang dở nha anh
Tình ta như chỉ treo mành
Se chi ..không chắt rồi đành mất nhau ..
Thôi chẳng trách trời cao tại số
Chẳng nợ mà chỉ khổ riêng mang
Từ nay duyên sẽ trái ngang
Mắt môi rướm lệ hai hàng biệt nhau
Yêu chi rồi trút biển khơi
Rồi đau rồi đớn bời bời cõi tâm
Mảnh tình vẫn gối đầu nằm
Để cho nỗi nhớ như găm vào lòng
Nhìn trăng mà mãi chờ mong
Nhìn biển mà nhói ...mênh mông sóng trào
Chẳng tiếc ...sẽ được cùng nhau
Xây lầu tình ái một màu tím thôi
Lệ đắng chợt đượm vành môi
Chuyện ngày xưa ấy mây trôi thoảng sầu
Gió đưa trăng rụng bên cầu
Ru ta nỗi nhớ ..trọn câu ân tình ...
Tặng lun cả nợ lẫn duyên
Nếu đã ưu phiền trả hết cho tôi
Có đâu chạy mất tiêu rồi
Người gì chết nhát ...lẻ loi một mình ....kkkk
Ta vẫn là ta vẫn mượt mà
Vẫn cười vẫn nói vẫn thướt tha
Vẫn ca vẫn hát dường như lạ
Vẫn viết thơ tình ...nỗi xót xa ....
Mộng thường
Còn lâu mới hết đừng chạy vội !
Ta vẫn là ta em vãn em..
Xuân xanh mới độ..trăm lẻ một.
Giữa độ xuân thì sao nỡ..."lem"?
Trần kích
Xuân xanh mấy độ nay vừa hé
Tuổi mộng vẫn còn vui vẻ phải không
Ớ ..này mấy độ tình nồng
Một trăm lẻ một má hồng vẫn xinh ...hi
Tình kia đã lỡ là dĩ vãng
Hãy chôn vùi năm tháng dần trôi
Lệ buồn ướt đẫm bờ môi
Những gì trao tặng đâu rồi ..lãng quên ...
Mộng thường
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét