*** TAM ĐỘC 2 ***
********561*********
Ngồi nhìn thế sự cuộc đời
Rồi sẽ khóc cười ..Ở chốn trần gian
Đường rộng mở lối thêng thang
Xua tan bóng tối thiêng đàng chẳng xa
VÔ MINH nông nổi ta bà
THAM SÂN một kiếp ...khổ ba tăng kỳ
Lăn lên lộn xuống vẫn SI
Mang cả ái nhiễm còn chi cuộc đời
Thả hồn bay bổng rong chơi
Thong dong TỰ TẠI ..đánh rơi ái tà
Ôi .. TAM ĐỘC ấy là ma
Đưa đường dẫn lối khiến ta sai lầm
Định thần sẽ tỉnh cõi tâm
Chấp mê bất ngộ ..là lâm khổ nàn
Trồi lên hụp xuống trần gian
Nếm bao vị đắng ..trái ngang VÔ THƯỜNG
...thơ Mộng thường...
...20..08...16...
Rõ biết trần gian chẳng có gì
Nên không mê nhiễm vật điều chi
Mượn thân giả huyễn lo tu niệm
Thoát cảnh trần nhơ chốn ngục tỳ
Trí Thắng
Biết rõ buông mê mới dịu kỳ
Sân là đẫm lệ mới lâm ly
Tham lam ôm cả vừa ít kỷ
Ái ố ..gian tà ...ấy mới si
Mộng thường
Pháp âm vi diệu thâm sâu.
Vượt qua trần mộng bể dâu luân hồi.
Ở trong nhiều kiếp xa xôi.
Phật xưa phóng rực ánh ngời hào quang
Trí Thắng
Cuộc đời là khúc sông dài
Bi lụy ái ố đọa đày xác thân
Chuông chùa vọng tiếng xa ngân
Tỉnh tâm sẽ thấy gian trần ..khổ đau ..
Tỉnh mộng ở chốn trần gian
Mới thấy vi diệu muôn ngàn thâm sâu
Hiếu hạnh phật pháp mong cầu
Định tâm sẽ thấy muôn màu tốt tươi
Mộng thường
Hai chữ cuộc đời ý nghĩa thay!
Thánh nhân xuất thế cõi đời này
Phàm phu tục lụy trầm luân mãi
Chỉ tại tâm mình tỉnh hoặc say…!
Trí Thắng
Thân khẩu ý liền nhau chẳng khác
Ý động là khẩu lạc đường thôi
Thân tâm tạo tác cảnh rồi
Nghiệp kia đeo xát ..luân hồi ..nhận đi ...
Mộng thường
Lòng em giờ chẳng muốn chấp mê
Phật pháp tu tâm để mau về
Chấp mê bất ngộ đời lãng tránh
Vô thường thư thái hết ủ ê
Nam Mô A Di Đà Phật
Khánh Trinh
U mê quên cả lối về
Thân tâm bấn loạn tràn trề khổ đau
Khuyên đời hãy tỉnh thôi nào
Vô minh nẽo tối ..dậy trào ..cõi si
Mộng thường .....Adiđàphật
Thuốc độc là thứ giết người
Cũng là một thứ cứu người lúc nguy
Chỉ là phải biết nghĩ suy
Có bệnh dùng thuốc tức thì khỏi ngay
Không bệnh mà uống nào hay
Sẽ về âm phủ biết ngày nào sanh
Dinh Dung Pham
Định tâm phương thuốc dịu kỳ
Làm chủ lấy nó sân si buông lìa
Tham là căn bệnh khắc bia
Miệng đời dèm xiển mộng kia cũng tàn
Nẽo trần còn rộng chẳng an
Chữ tâm làm chủ thế gian ...ai bằng ...
Mộng thường
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét