Biển vẫn thế lao xao bờ cát trắng
Gió gập ghềnh vẫn mặn lối đường xưa
Mây ngây thơ lơ lửng dưới hàng dừa
Tình sóng gió như đưa vào dĩ vãng
Phố biển xưa buông chiều sao ..lãng mạn
Khúc thơ buồn năm tháng mãi dần trôi
Biển mênh mang tim cứ mãi bồi hồi
Đành dệt mộng cho đời thêm rực sáng
...mộng thường..
...17..05..16..
Đừng nghĩ suy nhiều nhé em ơi
Đời chỉ là một cuộc dạo chơi
Như nước thủy triều khi ròng, cạn
Niềm vui cũng thế lúc đầy vơi.
Lênh đênh sóng nước giữa biển khơi
Cầm lái vững vàng chớ buông lơi
Qua cơn bão tố trời bình lặng
Thấy mắt em cười ánh sao rơi!
Thuc Vien
CÓ nghĩ vì đâu một thoáng chiều
Cho hồn bảng lãng chốn cô liêu
Hoàng hôn phủ xuống mong người hiểu
Nỗi nhớ đong đầy tiếng chim kêu
Sóng nước lênh đênh chẳng bóng người
Mây chiều ngơ ngác khắp trùng khơi
Chim bay mỏi cánh chân trời mới
Cát mãi im lìm sóng lã lơi
Mộng thường
Biển vẫn mãi vỗ về bờ cát trắng
Và hàng đêm vẫn dồn dập miên man
Vẫn dập dìu con sóng nhẹ dâng tràn
Không ngơi nghỉ và miệt mài bồi đắp
Ảnh trăng sáng soi trời đêm vằng vặc
Biển vẫn miên man hôn nhẹ vào bờ
Gió vi vu như đang đọc áng thơ
Kể chuyện tình yêu của bờ và biển...
Khi biển sục sôi dâng tràn sóng dữ
Bờ lại hy sinh tan lở thân mình
Vẫn một lòng giữ trọn chữ trung trinh
Vẫn ôm biển trọn đời không buông bỏ...
Tình yêu biển của bờ như thế đó
Có vầng trăng soi tỏ suốt đêm trường
Gió mây vờn..hàng dừa vẫn du dương
Luôn hát ngợi ca tình yêu bờ và biển...
...Tùng Lê...
Ta yêu biển vẫn ngày đêm tha thiết
Áng mây trời xanh biết giữa trùng khơi
Nhìn sóng thôi hạnh phúc đến tuyệt vời
Âm vang mãi rạt rào không ngơi nghĩ
Nguyện với lòng sẽ muôn đời chung thủy
Ánh trăng vàng thi vị lắm hồn thơ
Gió miên mang xua bờ cát hững hờ
Nào tuyệt vọng trơ mình nơi biển vắng
Sóng dập dìu có bao giờ phẳng lặng
Để thuyền đời trĩu nặng khẫm vì đau
Trăng mãi treo u tối thuở hôm nào
Con nhạn trắng chao mình phương trời lạ
Bảo tố gieo bao nỗi sầu nghiệt ngã
Cánh chim buồn rời rả biển nào hay
Hãy cùng nhau gắn bó để lạc bầy
Nhà là biển chốn đây là tổ ấm
Mộng thường
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét