***LẠC MẤT HỒN THƠ***
***************************...:-)
Hồn thơ ôi ..nay lạc mất rồi...
Biết tìm đâu nửa hỡi người ơi
Gom mây góp gió về dệt mộng
Gió ở đầu non mây góc trời
Làm sao có thể dệt nên thơ
Khi hồn trống vắng đến thẩn thờ
Cảm xúc đi hoang không trở lại
Chờ gió và mây đến từng giờ
Buông bút đi thôi đã hết rồi
Chuyện tình nhân thế chỉ nhìn thôi
Tốn bao bút mực mà thiêu dệt
Những mảnh tình kia vẫn đơn côi
,***mộng thường***
**28**03**15**
...bài họa mộng thường ...:-)
Trong lòng không MỘNG sẽ không thơ
THƯỜNG ngây ra đến hằng giờ
Gom mây góp gió làm THƠ vậy
Mây gió giờ đây cũng hửng hờ
MỘNG nhiều cho lắm cũng THƯỜNG thôi
Yêu thương cho lắm cũng xa vời
Góp nhặt ý thơ vào kỷ niệm
Vương vấn làm chi MỘNG THƯỜNG thôi
Chắc phải yêu thôi đề một ngày
Tình kia mà bỏ cất cánh bay
Lúc ấy hồn thơ ôi lai láng
Thoảng nghĩ qua thôi cũng lạnh vai
Hồn thơ chết lặng mấy đêm TRƯỜNG
Kêu hoài về mãi với người thương
Để cho trăng gió cùng nhau họa
Một khúc nghê THƯỜNG MỘNG vấn vương
HOÀNG hôn buông xuống ánh trăng treo
Gió thoảng mây bay khẽ đưa vèo
Hồn thơ mãi xa không trở lại
Ôi lòng ta lặng lẻ cũng buồn theo
Trăng tàn bóng xế ở bên sông
Thuyền ai cập bến khiến tơ lòng
Vấn vương buồn lòng con chim nhạn
Lẻ bạn âu sầu lúc trời đông
Gom mảnh trăng lơi đã vỡ rồi
Âm thầm chấp vá mảnh tình tôi
Để trăng kia mãi bên người ấy
Đêm tàn bóng tối nguyệt buồn trôi
Một nửa hồn thơ đã mất rồi
Một nửa còn lại bổng chơi vơi
Làm sao có thể hồn thơ dệt
Trọn khúc tình thơ đến tuyệt vời
Nửa mảnh hồn thơ đã đi hoang
Còn lại nửa kia lắm ngỡ ngàng
Nét bút buồn vui về vạn nẻo
MỘNG về nơi ấy lắm bẻ bàng
Hằng nga lơ lửng lưng trời
Mang đi tất cả lời thơ đi rồi
Hồn thơ lạc mất ôi thôi
Để ta gom gió cùng mây góp vần
Để thơ về với cung trăng
Vui với chị hằng THƯỜNG chẳng về đâu
MỘNG lòng trong suốt canh thâu
Làm sao có thể dệt câu ân tình
Thơ ca như bóng với hình
Mà giờ lặng lẻ làm thinh ôi buồn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét