***TƠ LÒNG***
— — — — — —...:-)
Bóng người xa khuất chân trời
Lòng tôi lạnh lẽo lắm người ơi
Trông mây kéo gió về nơi khác
Để cõi lòng tôi ấm thế thôi
Tình ai nơi ấy quá xa xôi
Lặng lẻ nơi đây dưới chân đồi
Hãy để tình ấy đi vào cõi
Chết lặng con tim đã từng hồi
Yêu người là đắng có biết không
Sao tôi cứ mãi để mộng lòng
Thầm theo bóng nhạn về phương ấy
Nhớ người da diết nổi hoài mong
Người ở xa vời có biết đâu
Để tôi nhung nhớ với nỗi sầu
Từng đêm bóng nhạn xa nào thấu
Chiếc bóng u buồn suốt canh thâu
...thơ mộng thường ...:-)
—hbvt—10—03—15—
...bài họa mộng thường ..:-)
Lệ ướt bao lâu đẫm gối nằm
Chỉ vì thương nhớ mối tình thâm
Lạc vào cõi mộng đẫm lệ sa
Bao nhiêu thương nhớ đã tan hòa
Biển aí dâng trào tình ly biệt
Ôm khối hận sầu khóc đời hoa...
Tơ lòng chết lặng đã từ lâu
Bởi tim yêu quá mới nặng sầu
Thôi giờ gởi gió vào quên lãng
Tim đành chết lặng mối tình đầu
Người ta xa khuất tận chân trời
Lòng buồn cô lẽ đến tả tơi
Gom mây nhặt gió làm bầu bạn
Thả chút hồn thơ với mây trời
Trăm năm một kiếp con người
Đau sầu hận tủi với bể dâu
Lặn chìm bể aí lòng đau sót
Đau khổ nhiều rồi có biết đâu
Giấc mộng trần ai chợt tỉnh thôi
Đêm đen u tối phủ kín rồi
Mơ màng tỉnh giấc đời vô tận
Đau khổ ngàn lần vướng aí ân
Lòng nay tỉnh ngộ độ trần gian
Thôi mau tỉnh thức chớ mơ màng
̉
Hoa đó trong em đã muôn đời
Lẫn vào aỏ ảnh để buồn vơi
Sầu đau chôn kín vào âm sắc
Lặng lẻ u buồn trốn moị người
Chàng từ đâu đến ̀ lạc vườn hoang
Để cho xuân nữ đến mơ màng
Ngu ngơ tóc rối nàng e ấp
Vãng cảnh mây trời gặp tình lang
Lạc bước vào đây quên trở về
Hồn còn say mãi lẫn đê mê
Bóng người thôn nữ ngồi e thẹn
Để cõi lòng ai lỗi câu thề
Sơn nữ hồn nhiên giữa non ngàn
Chàng từ biên aỉ dặm quan sang
Ghé qua dạo bước mà ngây ngất
Cứ ngỡ hồǹ lạc cảnh thiêng đàng̀
VÔ THƯỜNG đã đến chi điên
Em mà thử sức chị chết gì ghiền
VÔ THƯỜNG vật đổi sao dời
Đầu tóc của chị rối bời rồi đây
VÔ THƯỜNG giờ ở trên mây
Hồn bay vất vưởng trên phây mơ màng
VÔ THƯỜNG tư thế sẵn sàng
Để em thử sức rõ ràng thực hư
VÔ THƯỜNG cũng mệt đó Ừ
Em làm chết đuối chị từ em luôn
VÔ THƯỜNG nhắm mắt cười luôn
Nhưng bụng đói lắm cười suôn được nào
Em nào ôm âṕ cái chi đâu
Mối tình xưa cũ đã buông sầu
Em vùi chôn kín vào đaý mộ
Thanh thản cuộc đời giữa canh thâu
Tơ lòng ai gỡ cho ta
Để cho bao giọt lệ nhòa tuôn rơi
Tình yêu không thể buông rời
Thì đành nhắm mắt ngậm ngùi xót xa
Thiếp nào có đợi có chờ
Chàng thi một dạ hững hờ chẳng thương
Tiếc thay cho phận má hường
Truân chuyên một kiếp vấn vương tơ lòng
Về đâu núi thẳm rừng sâu
Để cho con sáo âu sầu kêu vang
Để cho tình ấy lỡ làng
Để cho chàng thiếp sang ngang chuyện tình
Em a thương xót mà chi
Cuộc tình trót lỡ ra đi là vừa
Bây giờ luyêń tiếc cơn mưa
Gió đông thổi lạnh em ưa mùa nào
Tình yêu không phải chuyện đùa
Không ai có thể mà mua được tình
Chử tình đến lúc bình minh
Khi hoàng hôn đến thì tình ra đi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét