**181*CHỮ TÌNH XIN GỞI**
***********************
...Thơ tôi tặng người.....
Cất giữ dùm em một chữ tình
Hoàng hôn trở giấc khỏi điêu linh
Tình anh chấp cánh đời yên tỉnh
Nhớ trả cho em một chữ tình
Vẫn biết yêu là say nắng thôi
Nghìn trùng cách biệt lỡ say rồi
Phiêu bồng lặng lẽ bên dòng nước
Trút cạn tâm tình nước cuốn trôi
Cất giữ dùm em một trái tim
Tim em đỏ thắm nổi trôi chìm
Tình em gởi tặng đời anh đó
Chỉ tặng anh thôi cả trái tim
**thơ*mộng thường**
**22*07*15**
....MỘNG THƯỜNG...
Tình kia cách trở đôi nơi
Trái tim vụn vở đâu còn vẹn nguyên
Chỉ còn một tấm lòng riêng
Tặng người một chút hữu duyên quên sầu
Tim kia nào có còn đâu
Trôi theo dòng nước biết đâu mà tìm
Với theo dòng nước mệt thêm
Hãy để trôi mãi êm đềm mộng chi
Tặng người một quả tim say
Ngày mai không tỉnh đắng cay cuộc đời
Tình kia mỗi đứa một nơi
Phương trời cách trở Chỉ là do duyên
Đừng mang nặng gánh ưu phiền
chữ duyên không đặng thuyền quyên đò tình
Lỡ làng chữ nợ ba sinh
Chữ tình khép chặt duyên mình lìa đôi
Đã đành một kiếp hoa trôi
Thả theo dòng nước cũng đành phận hoa
Yêu thương cay đắng thế mà
Tặng người tặng cả con tim lạnh lùng
Dòng nước chảy xiết ngược thuyền
Tim kia vụn vở kim nào khâu đây
Tình kia chấp cánh trên mây
Tim xuôi dòng nước khó lòng vớt lên
Cứ theo dòng nước lênh đênh
Nổi trôi gập gềnh duyên phận mà thôi
Tim kia sắt thép lắm ôi
Người đem cơ khí hàn thôi còn gì...
Ui đệ thèm rượu lắm à
Để tỷ tặng đệ í à tim heo
Đệ đem đi luột chút phèo
Đệ ngồi đệ nhậu chèo queo ngủ khì
trả lại cho em những ân tình
Ngày xưa em gởi để làm tin
Bây giờ anh trã duyên nợ ấy
Em cất giữ đây mộng chung tình
Đã tỉnh rồi anh chỉ là mơ
yêu thương thuở ấy quá dại khờ
Mộng thường tan vỡ
Đau mà nhớ
trả lại cho em nửa dại khờ
Trả lại em sao ...trái tim sầu
Mảnh tình ngang trái khiến lòng đau
Ngày xưa em gởi anh nào vớt
Để chìm một nửa biết tìm đâu
Em giữ dùm anh chữ tình đây
Mai kia tan vỡ mảnh hồn nầy
Em nguyền cất giữ tình nguyên vậy
Để tình ta mãi vẫn không phai
Một thuở say rồi lắm mộng mơ
Yêu thương ngây ngất đến hằng giờ
Xa nhau một bước là nhung nhớ
Bây giờ trôi thả mảnh tình thơ
Anh trả cho em nửa mảnh tình
Em về ghép lại trái tim xinh
Hồn kia hoang dại giờ tươi tỉnh
Em cất giữ đây chỉ riêng mình
Hờn trách chi người cố thả trôi
Tim kia hoang lạnh dòng nước xuôi
Xin ai chớ vớt thêm hờn tủi
Phó mặc cho đời lặng lẻ trôi
Quả tim bướng bĩnh chẳng nghe lời
Hồn kia tắt lịm mảnh tim côi
Làm sao nếu vớt ngoài tầm với
Lạnh lẽo xuôi dòng tim lẻ loi
Cuội già mê rượu nhất trần gian
Tùng mê gì thế ?
Hay các nàng
Gái tơ nhiều lắm yêu sao xiết
Mau tỉnh thôi tùng kẻo gian nan
Gái tơ mướt lắm thích phải không
Gái già cằn cổi lại có chồng
Làm sao .. .hó hé đành phải hóng
Ở nhà mái đẻ yên ổn không
Tùng lê a aaaaa
Mê thơ mời đến họa thơ
Chớ đừng có chém Tỷ đây điên khùng
Lúc ấy tỷ hoạ lung tung
Thì tùng chớ trách tỷ khùng đó nha
THƠ tỷ chất liệu buồn nha
Cõi lòng tan nát mới là thơ hay
Nước mắt tuôn chảy tháng ngày
Là thơ của tỷ thích thì vào xem
Không thích thì ở ngoài thềm
Ngâm thơ ngắm cảnh hoàng hôn buông dần
Khi ấy hồn bổng lâng lâng
Bay vào thơ tỷ không cần nghĩ suy
Xem roài ở mãi không đi
Còn chê thơ dở bệnh gì vậy ta
Tùng ơi đừng có ba hoa
Thơ buồn của tỷ đọc là khóc ngay
Khóc mãi đến ba bốn ngày
Không ai dổ hết nằm dài đó luôn
Thôi nhé đừng mê thơ buồn
Đọc xong là khóc lệ tuôn ba ngày
Ai bảo thơ tỷ không hay
Tùng đây chỉ bảo thơ này buồn thôi
Lúc buồn nước mắt cũng tuôn
Dùng khăn bông thấm vắt luôn thùng đầy
Cái khăn vải sợi bông dày
Vắt hết thì chắc phải đày hai sô
Khăn ướt hong mãi chẳng khô
Vắt khăn lên cổ hãy còn ướt đây
Từ ngày có cái sân fây
Cho lên cứ phải khăn tay theo mình
Gặp khi hữu sự giật mình
Nước mắt nó chảy của mình bỏ ra
Đi mượn khăn của mấy bà
Lau mũi cho cháu chết cha tôi rồi
Tỷ viết thơ buồn ỷ ôi
Thì tùng chắc sẽ cả đời khăn bông.....hihi
Tình ai cất giữ đã bao ngày
Trái tim đỏ thắm mãi không phai
Ta yêu say đắm hồn hoang dại
Ta chết cõi lòng bởi vì ai
Một nửa hồn thơ đã dại khờ
Còn kia một nửa mãi bơ vơ
Anh đem cất giữ xin đừng nhớ
Nửa mảnh tình thơ đã ngẩn ngơ
Xem thơ của tỷ cũng hay
Như thế có nước để mà tưới cây
Cây tốt hoa đẹp thế nầy
Cũng nhờ tùng đã luôn ̃ xem thơ buồn
Thơ buồn cũng lợi lắm luôn
Sẵn có khăn ướt lao mình mát nha
Trời nóng mà lại xa nhà
Nhờ có nước mắt lao qua mát lòng
Vậy thì cứ ở lòng vòng
Xem thơ của tỷ không cần tắm nha
Đi ra thơm phức ý mà
Là nhờ thơ tỷ mà ra sô đầy
Tan nát tim côi đã bao ngày
Tình kia trao tặng bóng hình ai
giờ đây cách biệt rồi xa mãi
Nổi lòng hoang vắng rả hình hài
Có hờn trách chi ai tủi Phận mình
Yêu người say đắm sợ miệt khinh
Nên tình trắc trở đau thầm kín
Lặng lẻ chôn vùi một chữ tình
Tùng lê aaaaaaa
Thơ buồn có lợi lắm nha
Bao nhiêu nước mắt chảy ra lắm tiền
Như thế thì đâu có phiền
Đem ra tưới bắp đem vào tắm thơm
Đêm về vợ hóng thấy thơm
Nên ôm thật chắc ông nhà đáng yêu
Sáng ra đi đứng liu xia
Thơ buồn có lý vợ yêu thật nhiều
Từ nay quí tỷ yêu thơ
Đề chờ khi khóc hứng đầy mấy sô
Đem về cho VỢ hong khô
Làm dầu để tẩm thơm nhà cửa nha
Hảo hạng bật nhất nước hoa
Tùng bỏ công sức khóc ba ngày liền
Từ nay tỷ viết triền miên
Thơ buồn có lợi có phiền chi ai
Anh hãy về đi với vợ hiền
Em giờ say nắng muốn bình yên
Anh hãy ra đi em nào tiễn
Em về khép lại mảnh tình riêng
Chúng ta không nợ phải chia đôi
Anh về bên vợ hạnh phúc rồi
Em giờ không hận không màng tới
Nổi sầu lắng động chết nơi tôi
Mặn đắng bờ môi phải chia lìa
Trăng tàn cô quạnh lúc canh khuya
Bao năm gắn bó bao là nghĩa
Giờ đành buông bỏ mối tình kia
Từ nay khép chặt mối tơ lòng
Đêm dài quạnh quẻ hết chờ mong
Trăng khuya lơ lửng cao lồng lộng
Cửa đóng then cài lúc trở . Đông ..
Đừng tặng cho anh một trái tim
Trái tim thồn thức mãi triền miên
Tình em mang nặng nhiều đau khổ
Hãy để tình ta mãi ngủ yên
Chữ tình ấp ủ đã bao năm
Bây giờ anh trả cách âm thầm
Tình kia nay chết trong sầu lặng
Một trái tim yêu mãi hờn căm
Chữ tình người cất giữ dùm tôi
Nay đành chua xót nhận lại rồi
Người vui duyên mới giờ trả lại
Ngậm ngùi cay đắng mảnh tim trôi
Nở đành từ chối hỡi sao anh
Bao yêu thương ấy em đã dành
Gởi trọn về anh người yêu dấu
Phủ phàn không nhận tình mỏng manh
Nửa đời hương sắc cũng nhạt phai
Đâu rồi dáng liễu gót trang đài
Ngày xưa trao tặng tình nhân ngãi
Bây giờ ôm hận ngậm đắng cay
Mười hai bến nước đục trong nhờ
Anh giờ ngoảnh mặt mãi làm ngơ
Em về trút cạn dòng thơ nhớ
Trả lại cho nhau mảnh tình hờ
Vọng phu hoá đá bởi chữ tình
Đêm ngày hoài vọng lắm điêu linh
Trông ngườì phương ấy trời vô định
Giờ đành ôm khổ trói phận mình
Nụ cười em đó chiếm tình tôi
Anh giờ cay đắng say đắm rồi
Mắt nhung lóng lánh lòng bối rối
Tôi giờ lặng lẻ tình chia phôi
Tình anh như áng phù vân
Lang thang trôi mãi không lần dừng chân
Để em say đắm bâng khuâng
Áng mây trôi mãi lâng lâng dạ người
Ti gôn ba cánh hồng tươi
Trái tim ngây dại mong manh gió lùa
Tình anh lặng lẻ trăng thưa
Ti gôn cánh mỏng nắng trưa nhạt nhòa
Hoàng hôn đã khuất giữa mây chiều
Nổi buồn sâu lắng cảnh điều hiu
Liễu rũ buông mành bên hàm tiếu
Vàng vỏ liêu xiu một cánh diều
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét