***CUNG PHI***
*****************
**thơ* mộng thường**
Văng vẳng từ xa phía nguyệt lầu
Tiêu buồn thánh thót bởi vì đâu
Canh tàn liễu rũ con nhạn khóc
Thiếu nữ u buồn rớt giọt châu
Lã lướt tương tiêu giữa cung hoàng
Giọng buồn ai oán gót đài trang
Nở gieo oan trái đời cô phụ
Phi tần nhung luạ lắm bẻ bàng
Giam hãm cuộc đời chốn cung phi
Chàng ơi thiếp sống chẳng vui gì
Chim lồng cá chậu ôi buồn thảm
Thương xót cho đời của nữ nhi
**22**05**15**
...MỘNG THƯỜNG..
Cung phi cũng có nổi ́ buồn riêng
nhiều người nhìn thấy cũng rất ghiền
Quyền cao chức trọng ai chẳng thích
Bước vào mới thấy giống bà điên
Đêm đêm cứ mãi ngóng trông chồng
Ngày thì mong mỏi.... đêm ngóng trông...
Làm sao ông biết ̀ la lồng lộng
Ông chết nghe chưa chớ chạy lòng vòng
Tủi phận hồng nhan lẻ đơn lòng
Đêm buồn mòn mỏi mải hoài mong
Tình lang đâu hỡi sao chẳng đến
Thiếp hoài vọng mãi chốn khuê phòng
Giọt sầu cứ chaỷ thâu canh
Thuyền quyên phận liễu chỉ treo mành
Ngày đêm ngóng đơị người quân tử
Hận lòng thấy ghét hỡi cao sanh
Khuê phòng khép chặt đợi người thương
Quân tử người ơi kiếp má hường
Tơ, lòng khép lại chờ Đợi mãi
Hận người buông bỏ chẳng vấn vương
Lặng lẻ đời em một cung phi
Hồng nhan phận bạc có vui gì
Quân tử người ơi đừng thương haị
Hận lòng thương phận kiếp tây thi
Hỏi chàng rằng phận bạc có mấy ai
Thuyền quyên thân mảnh liễu hình hài
Quân tử người ơi đừng đùa cợt
Nguyệt vờn bướm lượn kiếp liêu trai
Quân vương đa thiếp lại đa tài
Thuyền quyên liễu rủ chẳng kém ai
Quân vương một thuở ngồi lưng ngựa
Xa trường lẩm liệt ở trên ngai...( vàng)
Phận bèo nên mới bạc mệnh thôi
Hồng nhan một kiếp đã lở rồi
Làm sao tránh khỏi đời ngang trái
Nên trách ông trời ...kiếp hoa trôi
Một chàng một thiếp cảnh thiêng đường
Cõi trần như thế là tiên nương
Ta đây không kém nàng... điêu... nhé
Khách trần chớ bận lụy vấn vương...
Lưỡng lự chi chàng hỡi quân vương
Làm trai có chí nơi xa trường
Một thân cầm binh ngoài biên aỉ
Làm sao lâm trận bởi cô nương...
Ngao ngań mần chi một kiếp tầm
Nhả hoài con kén mỏi mệt tâm
Vần thơ thắt chặt tình thi hữu
Nhả mãi cung vần mối tình thâm
Buồn thay cho phận hồng nhan
Trót làm cung nữ bẽ bàng duyên tơ
Chỉ làm những mối tình hờ
Đợi chờ mong mỏi ...thờ ơ lạnh lùng...
Số phận hồng nhan phải cam đành
An bài số kiếp bởi cao sanh
Làm sao có thể mà định đoạt
Bạc mệnh khóc thầm dưới trăng thanh
Ông nguyệt lão se duyên không thắm
Để chữ tình không đậm mà thôi
Bây giờ đôi ngã chia phôi
Tình ta cách biệt phương trời xa xăm
Đâu rồi hẹn ước trăm năm
Chữ duyên không thắm con tầm không se
Cuộc đời sao mãi éo le
Lỡ làng duyên nợ phòng the u buồn
Tiếng sáo vi vu chốn nguyệt lầu
Nổi buồn sâu lắng ở chốn đâu
MỘNG lòng đã dứt không buồn thảm
THƯỜNG say duyên nợ khúc thơ sầu
Cùng nhau vọng nguyệt cởi trăng thanh
Ngâm thơ bắt bướm ở đầu gành
Tình chàng ý thiếp ai nào sánh
Ta chàng đôi đẹp tựa như tranh
Hái hoa ngắm cảnh thượng quyển vờn
Tình chàng ý thiếp mãi keo sơn
Từ nay kết chặt tình mai trúc
Duyên chàng cùng thiếp mãi không sờn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét