Mộng Thường Sơn Trang

Chào Bạn Ghé Thăm - Mộng Thương Sơn Trang

Thứ Bảy, 6 tháng 8, 2016

MƠ THU

*** MƠ THU ***
*****546********

Thu chưa đến lá vàng khắp nẽo
Hạ đang rời lạnh lẽo vì mưa
    Hàng cây rụng lá lưa thưa
Chưa vơi nỗi nhớ những mùa thu qua

Ta rảo bước nhạt nhòa ký ức
Đếm hạ tàn thao thao thức thâu canh
    Vẳng nghe chim hót trên cành
Vẫn còn vương vấn không đành bậu ơi

Thu biền biệt xin mời trở lại
Nhớ em nhiều hoang dại hồn ta
    Hoàng hôn ngắm ánh trăng tà
Chợt nghe thổn thức vỡ òa thu ơi

Ta lặng lẻ nhìn trời xa vắng
Đợi thu về trĩu nặng bờ vai
     Mắt mi đẫm lệ đêm dài
Chiêm bao mà bổng nghe cay trong lòng

Thôi dập tắt hoài mong từ giả
Mùa bây giờ vẫn hạ mưa rơi
     Cõi sầu ẩn hiện trong đời
Chợt tha chợt thiết ..hạ rời thu sang ...

...thơ Mộng thường...
...04 ..08..16..?

...Cuộc đời mấy bận đa mang
 Canh thâu chợt giấc đôi hàng lệ châu
Quản đâu bể rộng sông sâu
Nhẹ quay nhìn lại nửa đầu pha sương

Ngoctrung Tran

Cuộc đời là khúc sông dài
Lang thang chi mãi ...lạc loài bến mơ
Người ơi thuyền đã rời bờ
Khi nao trở lại .bơ vơ chân trời

Mộng thường

Em về thu cũng vừa sang
Xin em đừng vội sang ngang bến đời
Ngày nào đi dưới mưa rơi
Phượng hồng rũ rượi người ơi ta buồn

A Dinh Dung Pham

Thu chưa đến cõi lòng mong đợi
Phương trời nào vời vợi chờ mong
Nhớ ngày hai đứa ấm nồng
Giờ đâu còn nửa ..mênh mông nơi nào

Mộng thường

THẦN TỤNG CA
Ta để hồn hoang nhập xác nầy
Một chiều chiến trận ngập đầy thây
Như bải tha ma trơ quạnh vắng
Gió lộng rú gào quyện tầng mây
Đu đưa lơ lửng vài làn khói
Mờ ão bóng ma dắt từng bầy
Từ nay ta thử làm hàng thịt
Mượn hồn Trương Tử để giải khuây

Tiền kiếp hoang sơ một thuở nào
Gặp vầng trăng mộng dạ xuyến xao
Tiếng yêu còn đọng trên đầu lưởi
Thơ đã dâng như lượn sóng trào
Ý trời tay vịn lần phên vách
Chữ viết tường rêu nghĩa tiêu dao
Cuồng dại bước chân vào tình sử
Phù du hư thực với chiêm bao

Trăng mộng lung linh trăng hão huyền
Biển khơi sóng cả thuở sơ nguyên
Thuyền tình mấy bận vào tâm bão
Một bến thủy chung mấy bến duyên
Chao đảo ngả nghiêng từng đêm loạn
Trăn trở làm sao phỉ ۣước nguyền
Sầu rụng khơi vơi trên sóng nước
Canh tàn vắng bặt tiếng đổ quyên

Ta xuất hồn đi lạc bến tình
Tìm về cuối nẻo đến vô thinh
Chới với tay ngà đưa trước mắt
Chập chờn mặt ngọc hiện u linh
Ta gọi sương mờ rơi lảng đảng
Lộ rỏ dung nhan lộ rỏ hình
Nếu phải như đây là căn số
Nghe duyên thần mộng buộc chuyết kinh

Vùng vẩy trận tiền ngựa hí vang
Tạo thế cuồng phong đổ ngai vàng
Sùng Trinh nuốt hận rời điện ngọc
Tài nũ trầm luân lạc mây ngàn
Phù vân mấy bận mờ sông núi
Một góc biên thùy khói pháo tan
Đội gió sương chan thân bồ liễu
Phù sinh một kiếp lại mơ màng

Triều đại hoàng kim sắp tái hồi
Mấy néo quan hà dừng ngựa thôi
Kìa dáng vương phi in hoa tuyết
Cung khuyết ta mời nàng ngự ngôi
Vần thơ vương giả xưng thần tụng
Quần thần nghiêm nghị tiệc đải bôi
Thánh thoát cung tần dâng nhã nhạc
Dìu dặt ru hồn say đắm môi

Nghìn thu tự cổ dĩ tựu trung
Giai nhân sắc lịch lụy anh hủng
Nghìn ngọn cờ ma gây địa chấn
Một cỏi biên thùy thành quách rung
Nghiêng trời hướng mắt trông một cỏi
Giang sơn đánh đổi nét phù dung
Tỉnh giấc Nam Kha xiêu lạc quốc
Giang hà khí uất thấu thượng cung

Mờ ảo tinh quang tóc đổi màu
Mình ta chới với giửa ngàn sao
Sờ soạng mộ bia ghi hàng chữ
Tìm lại tên mình trong ước ao
Sang trang tình sử vùi huyệt lạnh
Cỏi phù du ấy tuổi là bao?
Nước non dựng lại toàn cung cấm
Vóc dáng trang đài bước Ly Tao

Ngậm vầng trăng mộng suối vàng tươi
Đầy nước hư linh mím môi cười
Thềm hoang riêng bóng trăng tiền sử
Nhìn hướng nguyệt lâu một dáng người
Mê đi chín kiếp luân hồi nữa
Tay vói phù dung mấy trùng khơi
Mắt bổng mờ rung rưng huyết lệ
Nhân thế mờ xa ước thệ ơi!

Lạc mất biên thùy lạc thái dương
Tâm thức gối đầu mộng thê lương
Tỉnh giấc giửa khuya ngờ đã thác
Đầy tiếng côn trùng nhức tủy xương
Bổng dưng thổn thức hồn du tử
Đáy mộ ta nằm lạnh canh trường
Yêu lắm vần thơ xưng thần tụng
Điên thi ý trải ngập từ chương
                           06-08-16
                              (2014)  NHU ĐẠO GIA

Ta một kiếp hồng nhan tại thế
Đẫm u buồn không dễ phôi pha
Say chi một bóng trăng ngà
Ngày đêm mơ mộng ..khiến ta quay cuồng

Ta đã biết chim muông xoải cánh
Giữa rừng chiều hoang lạnh hồn thơ
Hoàng hôn nhạc khúc hững hờ
Chợt xa chợt vắng buông tơ bao ngày

Ta vẫn biết trăng cài biển vắng
Sao lại buồn cho nặng tâm tư
Nửa mơ nửa thực nửa hư
Bơ vơ giữa chốn rối nhừ tâm cang

Cũng rồi kiếp hồng nhan bạc số
Từng đêm về lệ đổ chứa chan
Bởi xưa tình ấy lỡ làng
Vị cay vị đắng phủ phàng tơ duyên

Ta buông cả ưu phiền tại thế
Ở chốn trần không để riêng ta
Rả rời một mảnh trăng ngà
Chìm nơi đáy biển xót xa cõi tình

Đành quên hết bình minh ló dạng
Cảnh hồng trần lai láng sầu bi
Ngã bút dệt những vần thi
Gởi bao ai oan cố tri dặm trường

Ta lạc mãi phong sương nhầm lẫn
Chẳng lụy tình vương vấn trần gian
Thân tâm thanh nhẹ vững vàng
Hồn ta thoảng lướt mây ngàn thăng thiêng

Ta bảng lãng ..́ an nhiên đã định
Chốn thọ trần chẳng dính bụi trần
Phản phất như áng phù vân
Chẳng bi chẳng lụy vơi dần nghiệp oan

Giã biệt nhé thế gian diễm tuyệt
Ta vui đời tha thiết đó đây
Đùa trăng giỡn gió cùng mây
Quên đi tất cả chốn này sầu đau

Đã quên kiếp hôm nào dậy sóng
Trả cho đời những bóng phù vân
Vẳng nghe xa tiếng chuông ngân
Buồn vui bỏ hết thế nhân vô thường

Ta mỏi gót phấn hương đẫm lệ
Chim bầu trời hãy để nó bay
Cớ chi một kiếp u hoài
Để cho nhan sắc nhạt phai bởi chờ

Vầng trăng ấy ngẩn ngơ nhân loại
Kiếp tục phàm chẳng ngại mê say
Chìm trong bể ái đọa đày
Chết trong biển thảm chẳng ngày trở ra

Ta đã thấy đến ba vạn kiếp
Cũng con người duyên nghiệp đão vòng
Trả hoài không hết phải không
Lộn lên trả nữa chỉ mong vẹn toàn

Dù đã trả hơi tàn sức lực
Cũng mong người đừng vức bởi mê
Đau khổ chẳng thấy nẽo về
Cũng cam nhận cả não nề hỡi ơi ...

Ta ngẫm thấy biển khơi sâu lắm
Rộng chân trời thuyền đắm cũng say
Rong chơi vui thỏa tháng ngày
Sóng to gió lớn dậm dầy phong sương

Mãi đeo đuổi dặm trường nào chán
Ta nhìn mà ngao ngán người ơi
Bởi thế mới gọi là đời
Vô minh muôn kiếp chẳng rời khổ thân

Ta chợt tỉnh bâng khuâng thầm hỏi
Hỡi dương trần có mỏi mệt không
Hết trồi biển lại hụp sông
Có nghe khổ não mãi trồng trái oan

Sao cứ mãi lang thang chốn cũ
Bởi cuộc đời như lũ cuốn trôi
Sao không tỉnh mộng đấp bồi
Để hồn hoang dại để rồi đắng cay

Ta đã tỉnh không say nên ngộ
Thuyền trở về bến đỗ bình yên
Chẳng vương không lụy ưu phiền
Là bờ bến giác nhân duyên an lành

Ta hiểu thấu chúng sanh lầm lỡ
Vén mây mờ để trở về mau
Nếu không sẽ đẫm lệ trào
Sẽ gây nghiệp chướng một màu tang thương ....

Mộng thường

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét