*** MƯA THU ***
*********539*****
Nhìn lá rụng lòng nghe bổi hổi
Nhớ một người le lói trong tim
Buốt đau như tựa châm kim
Thu chưa chợt đến mỏi mềm tấm thân
Ta lặng bước tìm lần dĩ vãng
Bóng người xưa bảng lãng xa dần
Một mình đếm nổi bâng khuâng
Chân trời xứ lạ ..tình nhân đâu rồi
Ta cạn chén ly bôi từ biệt
Cũng ngày nào tha thiết đành quên
Giờ đây một cõi mình ên
Nhìn thu lá rụng ...đầy kênh thêm buồn
Mưa thu đỗ chợt tuôn đẫm áo
Nụ hôn nào mấy dạo thầm trao
Đắm say tha thiết ngọt ngào
Giờ đâu còn nữa bay vào hư không
Tình đã chết thôi mong chi khổ
Nợ không tròn xây mộ chôn vùi
Chẳng hờn dệt mộng làm vui
Thu đi thu đến bùi ngùi ..đắng cay...
...Thơ mộng thường ...
....30..07...16...
...bài họa mộng thường...
Nghiêng che giọt nắng chiều triểu nặng
Duyên không tròn quằn nặng bờ vai
Bước chân rão giữa canh dài
Quên làm sao được ..những ngày đã qua
Tình thuở ấy phong ba bão tố
Lặng lẻ buồn thôi cố vùi nhanh
Biết đau thoảng nhẹ qua mành
Tình kia rẻ lối ..chỉ đành lẻ loi ...
Mùa thu lá rụng ven đường
Nỗi lòng viễn xứ còn vương chút sầu
Hạ rời nỗi nhớ nôn nao
Nhìn mưa từng hạt mà xao xuyến lòng
Trăng tàn cô quạnh đời lữ khách
Cõi lòng buồn tự trách thời gian
Chua cay số phận bẻ bàng
Nhẹ ru nỗi nhớ nhẹ nhàng thoảng qua
Lạnh buốt giá vì xa biệt mãi
cau với trầu nhân ngãi từ lâu
Đời người như nước qua cầu
Đoạn trường sao tả canh thâu ..mưa dầm
Nghe tiếng gió gào qua nỗi nhớ
Mãi thì thầm than thở ngày qua
Gợi thêm kỷ niệm xót xa
Hoàng hôn tắt nắng bóng ngà chợt nghiêng
Tình xưa cũ là duyên chẳng nợ
Đã không thành cách trở vì đâu
TIẾNG mưa lạnh buốt cung sầu
Thu chưa vội đến ..một màu vàng rơi
Mùa thu ấy mang theo nỗi nhớ
Khúc giao mùa dang dở tình ai
Có chăng một nét u hoài
Chỉ là tiếc nuối đọa đày thế gian ...
Vâng em là thu vàng lá đổ
Đã bao chiều bão tố dừng chân
Mưa rơi ướt đã bao lần
Một màu nhung nhớ .,bâng khuâng của trời,,
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét