*** TÌNH THƠ CỦA BIỂN ***
**************536************
...BÀI HỌA ...Tặng em ..
Giọt sương sớm bờ vai ôi ..lành lạnh
Nỗi u buồn như chạnh nhớ người xưa
Ta lang thang trong đêm vắng giao thừa
Lòng quạnh quẻ vẫn chưa hề phai nhạt
Trời đang yên bổng dưng như bão táp
Chợt mưa rào sao xát trái tim non
Tình đã xa cô quạnh mãi héo mòn
Gieo buốt giá vẫn còn in đậm mãi
Vầng trăng xưa ảo ảnh là hoang dại
Thảm cỏ buồn ngang trái héo vì ai
Yêu thương chi nhung nhớ suốt canh dài
Rồi ly biệt trăng cài nơi biển vắng
Mãnh tình xa dường như đà sâu lắng
Biển thét gào mằn mặn ở vành môi
Bờ cát xưa Lặng lẻ ở bên đồi
Lời than thở buông trôi vào quên lãng
Ta từng yêu với mối tình trong sáng
Chẳng hẹn hò như những áng mây bay
Đẹp làm sao ong bướm lượn từng bầy
Là tiên cảch ngất ngây lòng lãng tử
Ôi lời thơ nao lòng người thiếu nữ
Chẳng tao phùng vẫn giữ khúc tình thơ
Trao tặng nhau kỷ niệm đã từng giờ
Là tri kỷ chất thơ là trân trọng
...thơ mộng thường ...
...25..07..16....
...bài họa mộng thường...
Sóng của ngày nào sóng của tôi
Hoàng hôn khuất nẽo dưới chân đồi
Chim chiều mỏi cánh giờ quên lối
Khản tiếng kêu gào bởi lẻ đôi
Ánh mắt ấy đâu rồi xa thẳm
Bờ môi hồng say đắm ngày nao
Nhẹ nhàng như đã khẽ trao
Bao lời tình ái hôm nào ngất ngây
Đôi mắt biết đã từng dậy sóng
Ướt đẫm chiều mơ mộng vì ai
Nhớ nhung héo cả hình hài
Chợt nghe quằn nặng bờ vai của nàng
Ta đã sống miên mang cõi thế
Chuốt u buồn nào dễ phôi phai
Đường trần là khúc sông dài
Nẽo sầu rẻ lối chia hai mãnh đời
Kể từ đó buông lơi dĩ vãng
Khúc tình nào lãng mạn cũng ngui
Nhả chi lời ái ngọt bùi
Biến thành cay đắng ..nặng mùi bi thương
Tiếng chim hót còn vương cành dại
Ngẫm dòng đời ngang trái vì xa
Xót thay cho phận ngọc ngà
Ôi kìa dáng liễu mặn mà hồng nhan
Gió cuốn mãi lang thang biển vắng
Kiếp con người là ngắn phải không
Thả hồn nơi chốn phiêu bồng
Trần gian tiên cảnh cũng đồng thế thôi
Ta cứ ngỡ nên đôi là phúc
Chợt nghe lòng những lúc quạnh đơn
Gieo chi một khúc tình hờn
Để rồi lạnh vắng cung đờn ngày xưa
Em đã đứng trong mưa thầm nhớ
Cũng biển trời mình lỡ hẹn nhau
Nhìn trăng bao nỗi nghẹn ngào
Kỷ niệm xưa ấy chợt mau trở về
Ánh mắt ấy não nề tha thiết
Đượm chút buồn nhiệt quyết hôm nào
Bây giờ gió thoảng bay cao
MỘNG kia chợt tỉnh mây vào hư không ...
Chiều thu ấy buông rèm trước ngõ
Nhỏ đợi chờ vò vỏ trăng qua
Tiếng tơ gieo rắc xót xa
Kia người lãng tử ...ấy à từ đâu ..?
Đợi chờ ấy chiều sâu nỗi nhớ
Khúc tiêu buồn muôn thuở còn in
Ru bao tha thiết ân tình
Vàng thu rơí rụng... một mình ngắm mưa ..
Ta lặng bước nhìn trưa lá rụng
Những ân tình rồi cũng rời xa
Trôi đi cái thuở ngọc ngà
Dư âm ngày đó ..chỉ là gió tây
Ta chợt ngẫm chiều mây phủ lối
Nỗi ngậm ngùi cũng vội qua nhanh
Nhìn kia nhân ảnh treo mành
Gợi bao luyến tiếc thôi đành thế thôi
Ta vẫn biết trăng côi nửa mảnh
Màng đêm về chẳng sánh cùng ai
Thoảng nghe hương vị hoa lài
Chợt trong tìm thức một bài tình thơ
Ta lặng lẻ bơ vơ cuối nẽo
Tiếng oanh gào trong trẻo đâu đây
Vẳng như tha thiết gọi bầy
Nỉ non vang vọng ..ngất ngây não nùng
Ta chẳng hẹn trùng phùng vì đã
Nỗi mong chờ tấc dạ hao gầy
Thả hồn du lãng trời mây
Nghe lòng thanh thản chốn này an vui
Ta một kiếp chôn vùi tất cả
Để gian trần hả dạ trầm mình
Giữ tròn một tấm băng trinh
Nhìn xem thế sự ... chữ vinh tâm hồn
Em ngồi đó nắng phai niềm nhớ
Cũng nhạt nhòa cái thuở hẹn xưa
Nhìn biển .. nhớ mấy cho vừa
Ngây thơ hôm ấy vẫn chưa biết gì ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét