Mộng Thường Sơn Trang

Chào Bạn Ghé Thăm - Mộng Thương Sơn Trang

Thứ Bảy, 6 tháng 8, 2016

TRÓT MANG MỘT KIẾP CON NGƯỜI

** TRÓT MANG MỘT KIẾP CON NGƯỜI**
** LẶNG LẼ TRONG ĐỜI CHỢT ĐẾN CHỢT ĐI **
 ...531...

TRÓT rồi kiếp con tầm nhả kén
MANG hồn thi chẳng thẹn buông tơ
MỘT cái nghiệp cũng tình cờ
KIẾP gieo phải trả đến giờ chưa xong
CON tạo cấy ươm trồng thuở trước
NGƯỜI luân hồi một bước lầm than
LẶNG nhìn cuộc thế gian nan
LẼ đời là khổ trái ngang vô thường
TRONG thảm cảnh ..thiêng đường nào thấy
ĐỜI cũng tàn chẳng mấy ai hay
CHỢT vương chút bụi nơi này
ĐẾN khi hiểu được trời mây đã gần
CHỢT bỗng thấy dương trần giả tạm
ĐI  không đành vì mám rong chơi
TRÓT MANG MỘT KIẾP CON NGƯỜI
LẶNG LẺ TRONG ĐỜI CHỢT ĐẾN CHỢT ĐI

...thơ mộng thường ..
...21...07...16....

..Bài họa mộng thường....

Kỷ niệm hôm nào vẫn khắc ghi
Mùa xuân thuở trước vẫn diệu kỳ
Thân thương mấy độ là thi vị
Kỷ niệm bây giờ mãi cố tri

Mơ hoài một tiếng nói cùng ai
Thổn thức từng đêm suốt canh dài
Cánh biệt chân trời nên đành phải
Mơ về bóng liễu gió thu bay

Đất khách đêm về nỗi vấn vương
Trời xa viễn xứ  nỗi đoạn trường
Chia tay mãi nhớ  người mỗi hướng
Sẽ gặp thôi mà ...hỡi người thương

Cái thuở hôm nào tuổi trúc mai
Anh cài lên tóc cánh hoa lài
Hương thoang thoảng nhẹ vào ký ức
Chợt nhớ nên buồn đến hôm nay

Thầm nhớ hình bóng của chàng
Thâu đêm tới sáng miên mang thẩn thờ
Thả sầu vào khúc tình thơ
Để cho sâu lắng hửng hờ lâu nay

Nhìn ai cất bước buồn tênh
Cõi lòng hoang lạnh mình ên đêm dài
Tình xưa sao lãng nhạt phai
Cho vào dĩ vãng  trăng cài biển xa

Ý lời tỷ mãi băn khoăn
Phải đệ không đó thưa rằng mới tin ....???

Đêm trăng ấy mờ sương phủ lối
Đợi chờ người đêm tối nào yên
Vì sao rẽ thúy chia quyên
Tình kia hai ngã ..thuyền rời bến xa ..

Dù đã lỡ tình không còn nửa
Duyên đôi mình hôm bữa đành quên
Em chờ lặng lẻ mình ên
Đưa sầu vào nhớ trăng lên đỉnh đồi...

Chớ vội ưu phiền để lòng đau
Mang chi chữ ái đẫm nghẹn ngào
Người giờ cách biệt như thay áo
Tim hồng rỉ máu chẳng vì dao

Đệ của tỷ xui quá vậy trời ....? .
.khổ rồi cái nghiệp oan gia
Cờ bạc say đắm sẽ bán nhà
Trần gian bệnh ấy ..ôi quá đã..
Tan đàn sẽ nghé chỉ tại ta...

Một chốc dòng đời cũng thoáng qua
Chua cay ngậm đắng chốn ta bà
Ra đi bỏ lại không gì cả
Ngẫm lại mà xem có xót xa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét