*178* YÊU QUÊ **
***************
Việt nam đất nước tôi yêu
Tôi yêu say đắm những chiều hoàng hôn
Nắng vàng trải khắp làng thôn
Cho tôi vị ngọt ru hồn quê hương
Hàng dừa bao nổi vấn vương
Tôi thương ruộng lúa mùi hương ngọt ngào
Đường quê nổi nhớ xiết bao
Bờ ao bến nước con đò sao quên
Con đò lặng lẻ nước lên
Dòng sông chở nặng chong chênh cuộc đời
Vẳng xa vọng tiếng ru hời
Lời ru của mẹ một đời yêu quê .
**thơ*mộng thường**
**17*07*15**
Việt Nam hai tiếng tôi yêu
Quê hương đó nói bao điều thiết tha
Bắc nam liền dải một nhà
Con Rồng cháu Lạc mặn mà tình quê
Dừa xanh bên lối đi về
Dáng nghiêng khoe mái tóc thề mến thương
Bông vàng lúa tỏa mùi hương
Cây đa bến nước mái trường thân quen
Quê nghèo nam.lũ lấm lem
Có bàn tay mẹ nuôi em lên người
Chân đưa nhịp võng ầu ơi
Lời du của mẹ là lời quê hương...
...góp vui cùng tỷ yêu...hihi
Tùng lê
Bài họa rất tuyệt vời
Quê hương qúa đổi thân thương
Là mùi rạ mới là hương nếp đồng
Cánh cò bay lã hừng đông
Đôi má em hồng maí tóc thơm hương
Quê hương hai tiếng thân thương
Là lời ru mẹ đêm sương ngọt ngào
À ơi khuya vắng nhớ sao
Mẹ ơi con nhớ biết bao mẹ hiền
Quê hương hai tiếng thiên liêng
Ai xa quê mẹ lòng riêng não nề
Mong ngày sớm trở về quê
Nhìn hàng dừa ngã hả hê cuộc đời
Dòng sông lơ lửng trông chờ
Bóng người xa ấy mịt mờ nơi đâu
Để tôi thao thức canh thâu
Bóng hình của bậu ngồi câu mạng thuyền
Đất nước tôi yêu rất tuyệt vời
Non sông gấm vóc đẹp người ơi
Từ nam chí bắc ai nhìn tới
Một vẻ vinh quang đến rạng ngời
Mẹ già vất vả bởi đàn con
Bao nhiêu năm tháng đã hao mòn
Tuổi già sức yếu vì con mọn
Cam đành phận mẹ để cho tròn
MỘNG THƯỜNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét