Mộng Thường Sơn Trang

Chào Bạn Ghé Thăm - Mộng Thương Sơn Trang

Thứ Tư, 3 tháng 8, 2016

TƠ VƯƠNG

*182**TƠ VƯƠNG***
******************

Tàn đêm thổn thức nhớ không nguôi
Khắc khoải mong người chẳng thể phôi
Nếu lở yêu thương là vướng tội
Thì em nguyện chỉ có anh thôi

Cõi dạ đau sầu bởi vì ai
Tâm tư héo hắt những đêm dài
Tình kia trắc trở vì ngang trái
Ái lạt tim buồn mỗi sớm mai

Người xa vạn dặm nhớ chơi vơi
Nửa mảnh hồn thơ nát rả rời
Có phải vì yêu là mãi đợi
Cam đành mỗi kẻ cách đôi nơi

......Kim Hong Ngoc......

Thôi đành trút cạn mảnh hồn thơ
Trót lỡ vì ai bỏ mộng chờ
Nếu đã trao tình vì nặng nợ
Vần thơ thuở ấy vướng duyên tơ

Dạ mãi u sầu nhớ thầm ai..
Tàn canh quạnh quẽ̉ tấm hình hài
Sầu đau đẫm lệ hồn tê tái
Nghĩa nhạt thôi buồn bởi liêu trai

Chim trời mỏi cánh lúc tàn canh
Nửa mảnh trăng khuya gác đầu gành
Lạc mất nhau rồi kêu thảm thiết
Xa rời tủi Phận héo xuân xanh

.......mộng thường.....
**31*07*15**

...MỘNG THƯỜNG...

Người ở phương trời nào có hay
Tâm tư chết lặng ở chốn nầy
Hồn thơ ngơ ngẩn ai nào thấy
Trút cạn tâm tình thả trời mây

Hồn thơ đơn lẻ cảnh u sầu
Trút buồn lạnh lẽo suốt canh thâu
Người nơi cuối bể cùng giai ngẫu
Ta ở chốn nầy thấm giọt châu

Người hãy quên đi những tình thơ
 Thơ ngày xưa cũ quá hững hờ
Những khát khao giờ đành khép lại
Nợ tình uống cạn chỉ là mơ

Ta vẫn là ta trong cõi đời
Dù đời mai mỉa vẫn cười tươi
Ta say ta đắm vần thơ gởi
Ta cười cho số phận qúa tả tơi

Thơ buồn tất dạ của lòng ta
Ta yêu say đắm giống ngọc ngà
Ta khóc vần thơ yêu kiều qúa
Ta nhả bao lời mãi thăng hoa

Hai ta không nợ mới thế mà
Chữ duyên không tròn phải cách xa
Đầu non góc núi phương trời lạ
Không thỏa chuyện mình phải nhạt nhòa

Đường đi giăng phủ áng sương mờ
Nổi buồn sâu thẳm khúc tình thơ
Cho nhau hương thoảng vì không nợ
Lặng lẻ u buồn rã duyên tơ

Tan rã lòng ta đã bao ngày
Giọt sầu như gió thoảng mây bay
Ta trót buông lơi ân tình ấy
Ta  phủi buị trần tay trắng tay

Biết yêu là khổ muôn chiều
Tình kia mà lụy là điêu đứng lòng
Hỏi người nơi phía trời đông
Cõi đời cô quạnh mênh mông có buồn

Nổi sầu như tựa . Thác nguồn
Lênh đênh biển ái đêm sương đong đầy
Yêu người cuối nẻo chân mây
Cho ta giọt đắng ngất ngây tơ lòng

Đêm ngày vọng tưởng trông mong
Một dòng tin nhắn cõi lòng an vui
Chớ không thì dạ bùi ngùi
Mặt mày ủ rủ có tươi được nào

Đêm nằm ngắm những vì sao
Bâng khuâng nuối tiếc tình trao mất rồi
Bây chừ bao giọt lệ rơi
Xót cho thân phận tình đời truân chuyên

Tạm thời buông cả ưu phiền
Thân tâm thanh thoát an nhiên cuộc đời

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét