***TRĂNG ĐÃ VỀ ***
**********************
**thơ*mộng thường**
Ta biết rồi đây trăng sẽ về
Dù đường vạn dặm nẻo sơn khê
Rằng xa cách mặt lòng không cách
Ảo ảnh xa vời buốt tái tê
Trăng trở về rồi bên áng thơ
Tình xưa khép chặt chỉ ..ơ.hờ..
Thơ tình dạo trước làm kỹ vật
Ta đón trăng về nổi đợi ..chờ..
Trăng đã về rồi bên ánh sao
Tình trăng cách biệt cũng dâng trào
Hồn thơ trở lại lòng xao xuyến
Trăng đã lên rồi ở chốn nao...
***10*06*15**
..MỘNG THƯỜNG..
Trăng đây trăng ở cõi lòng
Không phải lơ lửng ở trong bầu trời
Vần thơ nay đã cạn vơi
Trăng khuya trở lại đầy phơi thơ tình
Vầng trăng đi vắng đã lâu rồi
Bây giờ trở lại sáng thơ thôi
Tâm tư khép chặt đâu mờ lối
Trăng ở chân trời trăng cứ trôi
Trăng kia lặng đã lâu rồi
Hôm nay trăng sáng bồi hồi tim ta
Vần thơ chết lịm vỡ òa
Bao nhiêu ký ức tuôn ra thơ buồn
Trăng treo trên đỉnh lưng chừng đồi
Hồn thơ trở lại vấn vương thôi
Trăng mang ký ức niềm vui mới
Trăng dệt thiêng đường hết lẻ loi
Ánh trăng sáng tỏ bầu trời
Chuyện tình hai đứa cách hai nơi
Đời xa vạn dặm tình muôn lối
Trăng ở đầu non sao cuối trời
Trăng khuya vừa lóe biển xa
Ánh sao cũng lặng vỡ òa cách chia
Tình trăng sao nở đoạn lìa
Đầu non cuối bể phân chia cách tình
Tình trăng một kiếp điêu linh
Sao đây cam phận chữ tình trớ trêu
Chỉ vì sợ lắm tình yêu
Nên trăng đã khuất ra ngoài biển khơi
Bóng nguyệt trôi dần ở biển khơi
Lòng tôi yêu nguyệt đến rã rời
Mong sao hết sáng trời mau tối
Bóng nguyệt cùng sao giữa bầu trời
Mộng ước cùng nhau giữa bầu trời
Nguyệt về đùa giỡn với sao chơi
Trong đêm trăng sáng ta hò hẹn
Nguyệt mãi cùng sao đến trọn đời
Trăng vẫn ra đi biệt phương trời
Sao giờ lặng lẻ thấy buồn rơi
Trông về xa ấy lòng nhung nhớ
Uất nghẹn làm sao nói thành lời
Tình trăng muôn kiếp vẫn chia đôi
Trăng treo lơ lửng ở lưng đồi
Đôi ta cách trở vầng nhật nguyệt
Nên đành chấp nhận đứa một nơi
Than thở chi người đằm giọt châu
Lòng sao lưu luyến phải thêm sầu
Bâng khuâng nuối tiếc thời gian đã
Cách biệt nhau rồi mới thấy đau
Trăng đã đi rồi trăng đã xa
Trăng kia đã khuyết trăng la đà
Trăng vừa ló dạng trăng lại khuất
Trăng đến rồi đi trăng vẫn xa
Trăng ở trong lòng trăng rất thơ
Trăng kia chưa khuyết nổi trăng chờ
Trăng về bên áng thơ trăng tỏ
Trăng đã không rời những vần thơ
Nguyệt đã về rồi bên biển khơi
Lòng biển vẫn rộng phía chân trời
Làm sao níu giữ người lữ Khách
Chỉ giữ hồn thơ hỡi người ơi
̀
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét